Cố Vân Thư lo lắng sờ sờ khuôn mặt nhỏ, Ngưu Đản vừa lôi kéo hắn trở về, vừa đi một bên giải thích cho hắn nghe, “Ngay từ đầu ta đã nghe người lớn gọi hắn là sói con rồi, ta cũng không rõ vì sao, ta có hỏi nương ta và nãi nãi, các nàng cũng chỉ bảo ta là tiểu hài tử không nên hỏi cái này.” 
Nói đến cái này hắn cũng có chút bất mãn, ai cũng xem hắn là tiểu hài tử, hắn đã bảy tuổi rồi có được không? “Ta sợ hắn là bởi vì, bởi vì…” Nói đến cái này, Ngưu Đản còn nhịn không được rùng mình một cái, “Có một lần, ta tận mắt nhìn thấy hắn, thấy hắn đem Cẩu Đản ném xuống nước.” 
“A?” Cố Vân Thư ngẩn người, “Cẩu Đản là ai?” 
“...” Đây là trọng điểm sao? Này rõ ràng không phải a. 
Ngưu Đản có chút u oán, nhưng là bị hắn làm gián đoạn như vậy, sợ hãi trong lòng hắn giảm đi rất nhiều, “Cẩu Đản là nhi tử của Cao gia đầu thôn, bằng tuổi của ta. Có một lần hắn mắng sói con, còn kêu chó săn trong nhà đi cắn hắn, nói để hắn xem sói con cùng chó đấu thử ai lợi hại hơn. Kết quả con chó to đó bị đá văng, Cẩu Đản cũng bị hắn ném xuống dưới sông, chờ đến khi Cẩu Đản sắp không thở được nữa hắn mới đem người cứu lên, sau khi Cẩu đản khôi phục thì lại ném vào nước, cho đến khi người nhà Cẩu Đản tới hắn mới bỏ qua.” 
Chuyện này là hắn tận mắt nhìn thấy, Cẩu Đản sau khi về nhà sinh bệnh năng, từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082169/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.