“Vân Đông muội muội.” Giọng nàng có chút lớn.
Cố Vân Đông nhịn không được nhíu nhíu mày, có chút bực bội buông bút, cao giọng hỏi, “Chuyện gì?”
“Thời gian không còn sớm, mẹ ta nói, các ngươi nếu nấu cơm chiều, thì để ta giúp ngươi một chút.” Ân, nàng sẽ hỗ trợ nói cho nàng củi lửa đặt ở chỗ nào, nước ở chỗ nào.
Cố Vân Đông nhìn sắc trời, lúc này đã là giờ Thân, không sai biệt lắm là khoảng bốn giờ chiều, nấu cơm giờ này không khỏi quá sớm đi.
Hơn nữa nàng còn chưa có vẽ xong, trễ chút nữa sắc trời sẽ tối sầm, thời đại này không có đèn điện, dù có đốt đèn dầu thì vẫn thấy tối, cho nên nàng đang thừa dịp sắc trời còn sáng chuẩn bị cho tốt.
Bởi vậy nàng trực tiếp nói với Trần Vũ Lan bên kia cánh cửa: “Chúng ta buổi trưa ăn trễ, hiện tại còn chưa đói bụng, các ngươi cứ nấu trước đi, chúng ta sẽ ăn trễ một chút, trước mắt ta còn có chút việc phải làm xong.”
Nói xong nhìn về phía hai người Cố Vân Thư, hai tiểu hài tử vỗ vỗ bụng, “Chúng ta còn no.”
Trần Vũ Lan đứng ở cửa nghe vậy, bỉu môi bỏ đi.
Phương thị ở trong sân trồng rau tưới nước, thấy nàng hầm hừ đi ra, không khỏi hỏi: “Nói như thế nào?”
“Nói là còn chưa có đói bụng.” Trần Vũ Lan xuy một tiếng, “Các nàng buổi trưa khẳng định ăn bánh bao, thời điểm ta đi ngang qua cửa sổ phòng các nàng đã ngửi được. Ăn đến no như vậy, bánh bao khẳng định không ít, cũng không hiểu được phân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082164/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.