Sói con? Còn lục thân không nhận? Cố Vân Đông nhớ tới tình cảnh gặp hắn hai lần trước, một lần là khi hắn trực tiếp đạp một chân của tên bộ khoái, lần thứ hai nhìn thấy là lúc hắn có thù báo thù đem Phan chưởng quầy treo lên cây, nếu muốn nói thật lòng, xác thật là một người tàn nhẫn.
Lúc nàng lại muốn nhìn tiếp, thiếu niên kia đã không thấy.
Trần Vũ Lan bên người vỗ vỗ ngực, “Còn may là không nhìn về bên này, Cố gia muội muội a, ta cùng ngươi nói, về sau gặp được Thiệu Thanh Viễn nhất định phải cẩn thận, hắn cũng mặc kệ ngươi có phải nữ oa hay không, chọc tới hắn hắn sẽ đánh ngươi. Hắn là cái loại người không có lương tâm, Thiệu gia đem hắn nuôi lớn đến như vậy, hắn không cảm kích còn chưa tính, liền đối với gia gia duy nhất của hắn cũng mặc kệ. Gia gia hắn vì hắn cùng Thiệu gia mà nháo lên, mang theo một mình hắn ra ở riêng, kết quả sau này sinh bệnh nặng, Thiệu Thanh Viễn liền quản cũng chưa quản, bỏ mặc gia gia hắn ở trong phòng một mình cho tự sinh tự diệt, đến lúc chết ngay cả người an táng cũng không có, hắn thì ở đâu chứ, qua hai ngày liền bắt đầu ăn thịt ăn cá.”
“Vũ Lan, đang nói gì vậy, đi nhanh đi, thời gian không còn sớm nữa, không nhanh là trễ giờ cơm chiều đấy.” Trần Lương đã đi ra xa một đoạn đường, kết quả quay đầu nhìn lại, Cố Vân Đông đã bị Trần Vũ Lan lôi kéo đứng tại chỗ không đi.
Trần Vũ Lan vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-ty-nha-nong-co-khong-gian/4082160/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.