Lấy lại hình dạng con người đi trong núi, mới khiến cho ta phát hiện ở núi tốt đẹp, rêu xanh, cây cổ quái, càng nhìn càng thân thiết. Sơn đạo không dễ đi, Tiêu Triết thấy ta đang bị bệnh, thường xuyên dắt ta, thập phần cẩn thận. Bay qua núi thật vất vả, bước trên đường lớn bằng phẳng, Tiêu Triết thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Trời chiều tà tà chiếu vào trên người Tiêu Triết, khiến bóng dáng thêm vài phần hùng vĩ. Tiêu Triết lôi tay của ta, hai tay kéo thẳng tắp, trên mặt đất là một cái bóng tà tà thật dài.
Ta thường thường hậu tri hậu giác(luôn để ý xung quanh),đặc biệt ở thói quen nhìn ngó trước sau. Ví dụ như hiện tại, ta vừa mới mới phát hiện một chuyện thật kinh người.
Ta kích động nhịn không được đứng lên.”Tiêu Triết......” Không, vẫn là không nên nói, để tránh phức tạp. Tiêu Triết nghe vậy quay đầu lại, đối diện ta không cười, cố gắng khôi phục khuôn mặt méo mó bình thường. Tiêu Triết nhìn ta quái dị, thập phần khó hiểu.
“Không có việc gì, không có việc gì......” Ta đảo mắt đi chỗ khác, “Ta chỉ là muốn, ha hả, đêm nay hẳn là có thể, cái kia, ở trọ. Ân, đúng, chính là như vậy, ha hả a.” Nói chuyện này ngay cả ta cũng cảm thấy mình như ngốc, chính Tiêu Triết cũng không nói gì. Hắn dần dần nghiêm túc gương mặt, dùng ánh mắt rất sâu rất sâu nhìn ta, giống như nhìn thẳng vào linh hồn ta.
“Ân, đúng vậy, phía trước đúng có một tiểu ***.” Bỗng nhiên xoay tầm mắt đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tuong-tuy/764644/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.