(Tênvăn là: Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Là một câu thơ trong bài Kiêm gia1, trích Kinh Thi, Khổng Tử. Câu thơ này có nhiều cách dịch, nhưng mình để nhưtrên, dễ hiểu và sát với truyện hơn. Tiểu Yêu đang ở Cao Tân, bốn bề là biển làsông, cách xa chàng Cảnh và cả chàng Tương nữa. Tên chương do bạn mdnq dịchthơ, cảm ơn bạn! Mình không biết dịch thơ, lúc đầu mình dịch là Người con gáita nhớ nhung, ở vùng nước biếc một phương cách vời.
Tạ Quang Phát dịch thơ:
Người mà đang nói hiệnthời,
Ở vùng nước biếc cáchvời một phương.)
Hôm nay sẽ có một buổi tụhội long trọng, Tiểu Chúc Dung ban phát phần thưởng cho tất cả những người xuấtsắc.
Sáng sớm, Nhục Thu đã ănmặc chỉnh tề, mang theo người hầu rời đi.
Tiểu Lục lại không chịuthức dậy, bị đám Chuyên Húc và A Niệm cứng rắn bắt ép mới dậy rửa mặt, ăn cơm,Chuyên Húc đưa Tiểu Lục và A Niệm đi tham gia náo nhiệt.
Chuyên Húc nói với TiểuLục: “Thật ra trận đấu thu Xích Thủy vui nhất chính là ngày cuối cùng. Lúc mớitới, tất cả mọi người đều lo lắng tranh đấu, không ai có tâm tình chơi đùa, bâygiờ các trận đấu đã kết thúc, ngày mai sẽ lên đường về nhà, vừa hay có thể uốngtràn cuồng hoan.”
Tới gần Xích Thủy, TiểuLục phát hiện lời Chuyên Húc nói quả nhiên không sai.
Bên bờ Xích Thủy cỏ vẫnxanh rờn, giống như một chiếc thảm xanh trải dài, những bông cúc nhỏ màu trắngvà vàng tô điểm trên mặt thảm, đi dọc theo bờ sông, thật giống như đang nhìnngắm bức tranh trăm hình thái của chúng sinh.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tuong-tu/30191/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.