Chương trước
Chương sau
Lúc A Niệm đến Hoa ÂmĐiện tìm Chuyên Húc, Chuyên Húc không có ở đó.
A Niệm thấy Tiểu Lục đangdùng quy khư thủy để rửa bọt nước trên tay, A Niệm xông lên lật tung chậu nước.
Tiểu Lục lui ra sau dựalưng, gác hai chân lên bàn, không thèm để ý tới A Niệm, cười rất là ba lăngnhăng.
A Niệm nhìn hắn chòngchọc, nhìn từ đầu đến chân, lại nhìn từ chân lên đầu, muốn nhìn ra xem cái đồđáng chết vô lại này có chỗ nào tốt. Đêm qua, nàng đi tìm phụ vương tố cáo, kểlể kỹ càng từng hành vi đáng ghét bỉ ổi của Tiểu Lục, phụ vương lại nói TiểuLục không muốn tổn thương nàng, bảo nàng không được gây phiền phức cho Tiểu Lụcnữa. Nàng ấm ức muốn chết, khóc thút thít nghẹn ngào nói cho phụ vương Tiểu Lụctừng sờ loạn mình, vốn tưởng phụ vương sẽ giận dữ, chẳng ngờ phụ vương khôngchỉ không giận, mà ngược lại còn mang nụ cười kỳ lạ, phụ vương an ủi nàng, “Chờthêm một thời gian, phụ vương sẽ tuyên bố một việc, khi đó con sẽ không để ýnữa.”
Từ lúc A Niệm đi ra cungđiện của phụ vương, cả đầu đều là những lời của phụ vương, qua một thời gian sẽkhông để ý nữa, một cô gái tại sao lại không để ý đàn ông sờ soạng mình? Vậythì đương nhiên là… Người đàn ông đó biến thành phu quân của nàng ta.
A Niệm cảm thấy mình muốnđiên lên! Tự nói với mình rằng không thể, tuyệt đối không thể! Nhưng mà —— đólà phụ vương, xưa nay không cần xuất thân dòng dõi huyết thống, dốc sức đề bạtđệ tử bần hàn Yêu tộc đê tiện, Tuấn Đế khăng khăng làm theo ý mình. Từ khi phụvương đăng cơ đến nay không lập vương hậu, nghe nói năm đó đối kháng với cảtriều đình Cao Tân, không tuyển chọn vương phi từ Cao Tân Tứ Bộ tôn quý, mà lạicưới mẫu thân từ sơn thôn nhỏ làm lao dịch về cung, như vậy hiện giờ, cũng rấtcó khả năng sẽ gả nàng cho một tên nghèo hèn xuất thân bình dân.
A Niệm trái lo phải nghĩmột đêm, vội vã tìm đến Chuyên Húc, muốn ca ca nghĩ cách cho mình, thế mà khôngtìm được Chuyên Húc, lại trông thấy Tiểu Lục
Tiểu Lục ở trong Hoa ÂmĐiện từ lúc nào? Vì sao nàng không biết gì cả? Vì sao Chuyên Húc cho phép TiểuLục ở cùng một điện với huynh ấy? Chẳng lẽ Chuyên Húc cũng biết phụ vương muốn…Đúng rồi đúng rồi! Chuyên Húc ca ca luôn kính nể phụ vương, rất nghe lời củaphụ vương, nếu phụ vương muốn… Chuyên Húc ca ca khẳng định cũng ủng hộ.
A Niệm nhìn Tiểu Lục chằmchằm, nét mặt thay đổi khó lường, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì rưngrưng chực khóc. Tiểu Lục nghiêng đầu đánh giá nàng, vô cùng không hiểu, cônương này hôm nay bị làm sao thế?
Tiểu Lục khua khua tayvới A Niệm, “Này, ngươi không sao chứ?”
Hai tay A Niệm tạo thànhnắm đấm, gào thét nói: “Ta rất có việc!”
Tiểu Lục nhìn chằm chằmvào nắm tay nàng: “Ngươi đừng động tay, hôm nay ngươi muốn động tay, ta sẽ đánhtrả.”
A Niệm cáu kỉnh đi đi lạilại quanh đình viện, vừa đi vừa suy nghĩ đối sách, bây giờ liền đánh chết TiểuLục? Nhưng hãy nhìn xem bốn phía, đám người hầu đang ở lân cận, còn có cả mộtgã cổ quái nấp ở sau cửa sổ. Với sự khôn khéo của phụ vương và Chuyên Húc caca, trong cung này, nàng không thể có cơ hội hạ độc.
A Niệm đặt mông ngồitrước mặt Tiểu Lục, hung tợn nói: “Ta nói cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không gảcho ngươi! Nếu ngươi cưới ta, ta sẽ ngày ngày đánh nhau với ngươi! Để cho ngươikhông có một ngày nào tốt lành! Sớm hay muộn cũng đánh chết ngươi!”
Đầu Tiểu Lục đầy sươngmù, “Ta cũng không muốn cưới ngươi!”
A Niệm mừng rỡ, “Thậtchứ?”
“Dĩ nhiên!”
“Nhưng ta là vương cơ!”
“Chính vì ngươi là vươngcơ, nên ta mới không cần ngươi!”
A Niệm có phần rối loạnkhông hiểu rõ những lời của Tiểu Lục, nhưng chỉ cần Tiểu Lục nói tuyệt đốikhông cưới nàng là được, A Niệm nói: “Vậy ngươi nỗ lực biểu hiện kém một chút,làm cho phụ vương chướng mắt ngươi, tốt nhất là chán ghét ngươi. Chỉ cần ngươibiểu hiện tốt, ta liền tha thứ cho ngươi, về sau sẽ không tìm ngươi gây phiềntoái nữa.”
Tiểu Lục cười nói: “Tốtthôi, ta cam đoan sẽ làm cho phụ vương ngươi không gả ngươi cho ta.”
“Ngươi thề?”
Tiểu Lục không chút do dựgiơ tay lên, chân thành thề: “Ta thề, tuyệt đối không để Tuấn Đế bệ hạ gả vươngcơ cho ta, nếu không sẽ bị Ngũ Lôi trên trời đánh đuổi!”
(Ngũ Lôi là năm vị LôiThần hay năm vị Lôi Công, tức là năm vị Thần coi về sấm sét.)
A Niệm hoàn toàn yên tâm,nàng nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai tiếp cận các nàng, đè thấp giọng nóivới Tiểu Lục: “Hơn mười ngày nữa, Tiểu Chúc Dung sẽ tổ chức trận đấu mùa thu,trận đấu này cứ mười năm tổ chức một lần, thông qua trận đấu những người trẻtuổi ở Đại Hoang có cơ hội giao lưu, cũng có ý lựa chọn nhân tài. Đến lúc đó,các thị tộc trên Đại Hoang đều đến, phụ vương coi trọng ngươi như vậy, nhấtđịnh sẽ phái ngươi đi xem, cho ngươi quen biết với nhiều người. Lúc ấy, ta cũngđi, ta phối hợp với ngươi, nhất định có thể làm phụ vương thất vọng về ngươi.”
Tiểu Lục cũng có chút bấtngờ, A Niệm không hổ là con cháu vương tộc, trông thì hồn nhiên hồ đồ, nhưngđược nghe quen tai nhìn quen mắt từ nhỏ nên nàng rất nhạy cảm với thế cục ở ĐạiHoang, biết rõ các thị tộc lớn sẽ phái đệ tử đắc lực trong dòng tộc tham giatrận đấu mùa thu, thậm chí có người sẽ trở thành tộc trưởng. Nếu đắc tội vớinhững người này, thì dù có tài hoa cỡ nào, con đường tương lai cũng khó mà bướcđi được, Tuấn Đế hiển nhiên sẽ không giao trọng trách cho những người như vậy.Chính là sách lược rút củi dưới đáy nồi trong bóng tối.
Tiểu Lục quan sát A Niệmgật gật đầu, “Ngươi thật thông tuệ, chỉ là thiếu sót một chút đau khổ, có đaukhổ mới có tôi luyện, có tôi luyện mới có thể thành tài.” Nhưng A Niệm mộtkhông cần tranh quyền đoạt thế, hai không cần vùng vẫy vì mưu sinh, cần thànhtài làm gì? Tiểu Lục không nhịn được cười tự giễu.
A Niệm cảnh giác lườmTiểu Lục, “Ngươi không được thích ta!”
Tiểu Lục lập tức nói: “Tasẽ không thích ngươi!”
A Niệm hừ một tiếng, “Cứquyết định như vậy. Nhỡ phụ vương không phái ngươi đi, ta cũng sẽ giúp ngươitranh thủ, dù sao không được quên lời thề của ngươi!”
Thập Thất luôn đứng dướibóng tối sau cửa sổ, lảng tránh A Niệm, sau khi thấy A Niệm rời đi, đi tới, hỏiTiểu Lục: “Nàng thật sự muốn đến trận đấu thu của Tiểu Chúc Dung?”
Tiểu Lục gật đầu, “ChuyênHúc khẳng định sẽ đi, ta muốn đi cùng huynh ấy một chuyến, dù sao sau khi phụvương chiêu cáo thiên hạ thân phận của ta, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, nhânlúc còn được thoải mái, vui chơi nhiều một chút!”
“Tình cảm của nàng vàChuyên Húc rất sâu?”
Tiểu Lục nói: “Ta khôngsuy nghĩ tình cảm sâu hay không, dù sao hồi nhỏ cãi nhau, đánh nhau, cao hứngthì gọi huynh ấy một tiếng ca ca, mất hứng thì trực tiếp gọi là Chuyên Húc,cùng chơi, cùng cười, một người ăn cơm trong nồi, một người ngủ trong chăn.Nhìn thấy huynh ấy bị thương, ta sẽ hận không thể vết thương đó ở trên ngườimình, nghe thấy huynh ấy bị người ta khinh thường, ta sẽ khó chịu quên cả sựkhó chịu của mình. Mấy năm nay huynh ấy không dễ sống, cha mẹ mất sớm, sau nàymẹ ta nuôi huynh ấy, mẹ ta chết trận, huynh ấy liền lẻ loi một mình, còn nhỏ đãbị đám vương thúc của mình bức ép phải đến Cao Tân, Hiên Viên là chiến sĩ củahuynh ấy, nhưng không có lực lượng thuộc về huynh ấy. Huynh ấy ở Cao Tân nhìnqua thì rất tốt, nhưng dù sao cũng là lưu lạc tha hương, tì nữ cũng có thể coithường, cho rằng huynh ấy dựa vào hơi thở của Tuấn Đế mà sống. Chúng ta xa cáchrất lâu, huynh ấy đã phải trải qua những gì ta hoàn toàn không biết, bây giờ tachỉ muốn ở bên huynh ấy nhiều một chút.”
“Nàng nguyện lòng ở lạibên cạnh họ?”
“Ta nguyện lòng ở chungvới họ, nhưng ta có thói quen nhàn tản, không muốn là Cao Tân đại vương cơ,sống dựa vào phụ vương,, thậm chí cả Chuyên Húc… Ngay cả người hồn nhiên hồ đồnhư A Niệm cũng hiểu, đối kháng trực tiếp với những người như thế là tự chuốclấy khổ.” Tiểu Lục thở dài, “Ta không xuất hiện thì tốt, bây giờ đã xuất hiện,họ sẽ không cho phép ta làm Mân Tiểu Lục. Trước đây ta luôn trốn tránh, khôngchỉ vì có khúc mắc, không muốn đối diện, mà còn bởi ta biết, cái cổng vòm đómột khi đã đi vào, muốn đi ra thì khó như lên trời.”
Thập Thất nhìn Tiểu Lụcchăm chú, nói: “Con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, ngay cả khôngmuốn, cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Thập Thất khẽ cười, nụcười ấp áp tươi sáng, “Nếu lòng như trăng sáng, tất cả biến hóa đều như mây bayche ánh trăng, dù hỗn loạn và u ám thế nào, thì cuối cùng mây tán đi, trăngsáng sẽ lại ló ra.”
Tiểu Lục cười chỉ vàotrái tim mình, nửa thật nửa giả nói: “Nếu không phải lòng thiếp như nhiễm mực,nếu lòng quân có trăng sáng, ngắm quân có thể làm ánh trăng hướng về lòngthiếp.”
Chuyên Húc đi đến, “Đangnói gì vậy? Nghe nói A Niệm đã tới? Nàng có làm khó muội không?”
Tiểu Lục cười rất kỳ dị,“Không làm khó muội, chúng muội chuyện trò rất ổn.”
Chuyên Húc có lỗi nói:“Sư phụ đã viết thư cho ông nội, Ngọc Sơn Vương Mẫu, muội cũng biết thân phậncủa muội đặc thù, phải đợi sư phụ và ông nội thương lượng đã, tốt nhất phảiđược cả Vương Mẫu đồng ý, mới có thể chiêu cáo thiên hạ. Thế nên sau khi sư phụbàn bạc với ta, quyết định trước mắt vẫn giấu giếm thân phận của muội.”
Tiểu Lục bi ai kêu: “Lãoyêu bà Vương Mẫu! Còn cả con chim Liệt Dương thối, A Tệ ngốc nghếch! Liệt Dươngsẽ giết muội mất!”
Chuyên Húc khiển trách:“Không được nói lung tung! Ngay cả ông nội cũng phải khách khí lễ độ với VươngMẫu! Còn nữa, A Tệ đã tu luyện ra hình người, bây giờ tên là Tệ Quân, thấy ngườita thì lễ phép một chút.”
Tiểu Lục nhớ tới chuyện ởNgọc Sơn, Liệt Dương là lang điểu (1) yêu giống phượng hoàng, hình người tựanhư cậu bé gần mười tuổi, không hay hóa thành người, tính tình rất tệ lần nàngtu luyện nhàn hạ, hắn sẽ dữ tợn mổ nàng, đuổi nàng quanh vườn đào. A Tệ là mộtcon tệ tệ (1) yêu, còn chưa thể biến thành hình người, nhưng cực kỳ thông minh,tính tình rất dịu dàng, mỗi lần Liệt Dương mổ nàng, A Tệ đều cứu nàng. Nhiềunăm không gặp, A Tệ đã có hình người rồi, không biết Liệt Dương có cao lênkhông.
(1) TheoSơn Hải Kinh: Lang điểu là loài chim lành, toàn thân trắng muốt.
(2) Tệ tệ (Chú thích từTừng thề ước): Theo Sơn Hải Kinh – Đông Sơn Kinh: “Núi Cô Phùng có loài thúhình dạng như cáo, có cánh, tên gọi tệ tệ. Tệ tệ thuộc giống hồ ly, tuy có cánhnhưng rất yếu ớt, khó mà bay lên được.”
Khi đó tuổi quá nhỏ,không hiểu chuyện, luôn cảm thấy Vương Mẫu và Liệt Dương thật xấu, nhưng saunày khi nàng dựa vào sức lực của mình để thoát chết bao lần, mới hiểu rõ nỗikhổ tâm của họ. Lúc lưu lạc, không phải không muốn trở về, có lẽ họ sẽ khôngghét bỏ tiểu quái vật biến đổi khuôn mặt như nàng, nhưng đến khi có dũng khítrở về, lại bị nhốt vào lồng, bị tra tấn nhục mạ ba mươi năm, một thân linh lựcđều mất hết, nàng biết bản thân không trở về được nữa, chỉ có thể tiếp tục lưulạc.
Tiểu Lục hỏi: “Liệt Dươngvà Tệ Quân sẽ đến chứ?”
Chuyên Húc nói: “NếuVương Mẫu nói cho họ biết, nhất định họ sẽ lập tức tới.”
Tiểu Lục thở dài, “Ngăncách năm tháng đằng đẵng, gặp lại làm cho người ta vừa chờ mong vừa sợ hãi.”
Chuyên Húc búng vào tránnàng một cái, “Khi nào thì chua cay thế hả? Sư phụ nói buổi tối chúng ta cùngăn, chuyện của muội… Ta đều nói cho ông ấy.”
Buổi tối, Tuấn Đế đến HoaÂm Điện dùng cơm với Tiểu Lục, Chuyên Húc và Thập Thất.
Lúc này, rốt cuộc TiểuLục cũng dùng dáng vẻ ngay ngắn, ăn cơm quy củ. Nhưng năm đó nàng đã không phảingười quy củ phép tắc, hơn hai trăm năm trôi qua, những lễ nghi từng học đã sớmquẳng ra khỏi đầu không còn một mống, tư thế vô cùng kỳ quái.
Thập Thất ở bên cạnh sănsóc, thường nhỏ giọng nhắc nhở nàng một tiếng, Chuyên Húc lại chỉ khoanh tayđứng nhìn, cười tủm tỉm nhìn Tiểu Lục xấu mặt.
Tiểu Lục bất mãn nói:“Huynh vẫn giống hồi nhỏ, vẫn cứ là ca ca tồi.”
Trong mắt Chuyên Húc lóelên tia ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười không thay đổi, “Không bắt nạtmuội thì bắt nạt ai?”
Tuấn Đế cười nhìn trongchốc lát, nói: “Được rồi, bình thường con ăn thế nào, thì bây giờ ăn như thế.”
Tiểu Lục cười ngọt ngào,“Vẫn là phụ vương tốt.” Thắt lưng lập tức sụp đổ, tay áo cũng trực tiếp xắnlên.
Ăn tối xong, Tuấn Đế nóivới Tiểu Lục: “Tối nay trăng rất đẹp, đi dạo với ta một lúc.”
“Vâng.” Tiểu Lục theoTuấn Đế đi ra Hoa Âm Điện, hướng về Y Thanh Viên.
Trong Y Thanh Viên có banhiều: Nhiều nước, nhiều kỳ hoa dị thảo, nhiều chim quý thú lạ. Nghe nói, YThanh Viên từng là nơi Tuấn Đế đời trước lưu luyến bồi hồi. Tiểu Lục nhớ hồinhỏ mẹ cũng thường mang nàng tới đây chơi. Đôi khi ở trong đó cả nửa ngày, mẹđọc sách, nàng vừa nghịch nước vừa đánh nhau với chim thú. Thừa Ân Cung quálớn, rất nhiều chỗ Tiểu Lục còn chưa tới, chỉ có hai nơi là quen thuộc nhất:Một là Tử Hinh Điện của mẹ, hai chính là Y Thanh Viên.
Từ khi trở lại Thừa ÂnCung, Tiểu Lục thường xuyên tới bên ngoài Y Thanh Viên mà chưa một lần đi vào.Thừa Ân Cung đã sớm thay đổi nữ chủ nhân, Tiểu Lục sợ nhìn thấy tất cả thay đổiđó, sẽ làm những ký ức xa xôi của nàng trở nên hư ảo.
Tiểu Lục chậm rãi bước đitrong vườn cùng Tuấn Đế, mũi nàng cay xót, hốc mắt dần dần có chút ướt át, tấtcả đều giống ký ức của nàng, tựa như nàng mới vừa chơi đùa ở đây ngày hôm qua.
Đi qua đình đề câu đối,Tiểu Lục đột nhiên chạy vào, ngồi xổm xuống kiểm tra một ct, trên cột khắc haibức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, Tiểu Lục kích động chỉ vào, “Cha, xem này,tranh con vẽ vẫn còn ở đây!”
“Còn cái này nữa, vẫncòn!” Trên cột có ba vết vạch, năm đó Tiểu Lục đứng dựa vào cột, cha cao hơnnàng, dùng ngón tay vạch ra đo chiều cao của nàng. Tiểu Lục còn tuyên bố, nàngsẽ cao lớn, cao hơn cả cha, cho đến khi cha không với tới, không vạch được.
Đình đã tu sửa vài lần,nhưng những thứ này được giữ lại cẩn thận.
Tuấn Đế ngồi xổm bên cột,mỉm cười nhìn tranh vẽ trên cột, “Đây chính là tác phẩm đắc ý của con, khôngphải cứ la hét muốn cha vĩnh viễn giữ lại sao? Còn nói chờ con học được nữhồng, sẽ thêu cho cha chiếc khăn tay.”
Tiểu Lục bỗng vòng tay ômTuấn Đế. Cho dù đã gặp nhau, nhưng nàng vẫn không có cảm giác về nhà, tới giờ,rốt cuộc nàng đã cả thấy mình được về nhà.
Nước mắt của Tiểu Lụccuồn cuộn mà rơi, Tuấn Đế vỗ nhẹ lưng nàng, không khuyên giải an ủi, chỉ muốnnàng khóc cho thỏa lòng, muốn nàng khóc ra hết những ấm ức tủi khổ nhiều nămphiêu bạt.
Tiểu Lục cứ khóc mãi,giống như muốn khóc ra hết nước mắt nghẹn ngào ba trăm năm, khóc xong đến bảnthân nàng cũng ngượng ngùng, sụt sịt nghẹn giọng nói: “Bình thường, con khônghay khóc.”
Tuấn Đế nói: “Không phảingại, là ta nên xấu hổ, nước mắt của con gái là người làm cha không làm hết bổnphận.”
Nước mắt của Tiểu Lục lạimuốn rơi xuống, dùng khăn tay che mặt, một lúc sau, ngẩng đầu, “Con không rơinước mắt.”
Tiểu Lục kéo Tuấn Đế đứnglên, nàng dựa vào cây cột, “Cha, vạch chiều cao cho con một lần nữa.”
Tuấn Đế dùng ngón tayvạch một đường ngang đỉnh đầu nàng, trêu ghẹo nói: “Con cao nữa cao mãi, nhưngvẫn chưa cao hơn cha, cha vẫn với tới.”
Tiểu Lục cười le lưỡi,lùi lại vài bước, ngắm nghía vết vạch trên cộợt buồn rầu, “Không biết đây làchiều cao thật của con hay là chiều cao giả nữa.” Lúc kể với Chuyên Húc, TiểuLục vẫn duy trì bộ dáng mây bay gió thoảng, giống như đã quen với chuyện biếnđổi ngoại hình, quen với chuyện không có mặt, nhưng giờ phút này, rốt cuộc nàngđã toát ra nỗi sợ hãi.
Tay Tuấn Đế xoa xoa tránnàng, dần dần, giữa trán Tiểu Lục lộ ra một cái bớt hình hoa đào, Tuấn Đế nói:“Ngoại hình của con biến ảo không phải chứng bệnh cổ quái gì, mà là trong cơthể con có một thần khí hiếm có, tên là trú nhan hoa, nó có thể làm người talưu lại bất kỳ dung mạo nào mình muốn.”
Tiểu Lục hoang mang nhìnTuấn Đế, “Thần khí? Không phải quái bệnh? Là thần khí làm dung mạo con tùy ýbiến ảo? Vì sao trong cơ thể con lại phong ấn thần khí?” Ánh mắt nàng đột nhiênsáng ngời, “Vậy lấy ra thần khí đó, con có thể lộ ra dung mạo thật của mình! Sẽkhông đổi đi đổi lại nữa!”
“Đúng vậy.”
Tiểu Lục vui sướng nói:“Cha, cha giúp con lấy ra nhé! Con rất ghét biến hóa. Con thà rằng mình làngười quái dị cũng không muốn làm mỹ nhân có gương mặt giả.”
Ngón tay Tuấn Đế điểm vàocái bớt hoa đào, bớt hoa đào hiện ra ánh sáng đỏ rực, lúc bấy giờ dùng máu củahai người để phong ấn, bây giờ cũng cần có hai người để cởi bỏ, “Trước mắt, takhông có cách nào giúp con lấy ra. Nhưng ta đảm bảo với con, nhất định sẽ giúpcon khôi phục hình dáng.”
Tiểu Lục muốn nhanh chóngkhôi phục hình dáng, nhưng nàng biết chuyện khiến Tuấn Đế khó xử tất có nguyênnhân, nàng lại an ủi Tuấn Đế, “Không sao, dù sao cũng nhiều năm rồi, chờ mộtthời gian nữa cũng không sao.”
Tuấn Đế nhìn chăm chú cáibớt hoa đào trên trán Tiểu Lục, trong mắt ẩn chứa đau thương. Ông đưa tay xoanhẹ, cái bớt biến mất.
Tảng đá trong lòng TiểuLục đã rơi xuống, lại xóa đi ngăn cách với cha, cả người trở nên hoàn toànkhác.
Nàng líu ríu, hỏi Tuấn Đếđủ loại chuyện, càng về sau nàng càng bạo gan nói: “Cha, con có thể không làmCao Tân vương cơ không? Không phải con không muốn làm con gái của cha, con chỉkhông muốn làm vương cơ.
“Không được!”
“Tại sao không được?”Tiểu Lục đã bắt đầu tức giận trợn mắt nhìn Tuấn Đế.
“Vì con là con gái củata, ta là Cao Tân Tuấn Đế.”
Tiểu Lục lập tức thay đổisắc mặt, làm bộ đáng thương giữ chặt tay Tuấn Đế, lắc qua lắc lại, “Nhưng màlàm vương cơ rất vất vả, ăn cơm phải chú ý lễ nghi, ra ngoài phải chú ý lễnghi, cuối cùng ngay cả hôn nhân cũng phải trở thành vật hy sinh vì chính trị,con thật sự không muốn làm vương cơ!”
Tuấn Đế nói: “Con ngườitất nhiên phải biết lễ nghi liêm sỉ, có lễ nghi chẳng phải chuyện xấu. Vềchuyện hôn nhân, con cảm thấy ta có thể hy sinh con cho ai?”
Tiểu Lục cứng họng, “Concũng không biết cha sẽ hy sinh con cho ai, dù sao, dù sao…”
Tuấn Đế nhìn Tiểu Lục,nghiêm túc nói: “Ta là Tuấn Đế, con là con gái của ta, con phải là Cao Tânvương cơ, đây là lễ nghi của quốc gia, hiểu chưa?”
Tiểu Lục cúi đầu, thanthở: “Không hiểu có thể được không ạ?”
Tuấn Đế vỗ vỗ đầu TiểuLục, giọng điệu lộ ra bi thương, “Ta không phải một người cha bình thường, tacó rất nhiều việc phải hoàn thành, có dân chúng một nước phải quan tâm, takhông thể giống những người cha bình thường lúc nào cũng có thể chăm sóc, canhgiữ, bảo vệ bên con gái của mình. Điều ta có thể bảo vệ con gái, chính là uynghi của ta, chỉ có con là Cao Tân vương cơ, mới có thể hưởng uy nghi của mộtquốc gia, bất luận kẻ nào trước khi làm tổn thương con, đều phải lo lắng cânnhắc xem có thể chịu được cơn giận của đế vương hay không, Tiểu Yêu, lúc nàyngười làm cha ta đây chỉ có thể cho con uy nghi, không được từ chối, đượckhông?”
Tiểu Lục cảm thấy nướcmắt mình lại muốn rơi xuống, vội vàng thở sâu, “Cha, con nguyện làm vương cơ.”
Tuấn Đế mỉm cười nói:“Làm vương cơ không phải chuyện gì cũng xấu, ít nhất con có thể ỷuy hiếp ngườikhác, ngang ngược kiêu ngạo, coi trọng cái gì thì giành lấy cái ấy.”
Tiểu Lục chớp ánh mắt,“Cha, cha khẳng định mình đang dạy con?”
Tuấn Đế vui vẻ nở nụcười, khóe mắt lộ ra những nếp nhăn nhỏ, lại không hề hao tổn sức hấp dẫn củaông, “Ta vất vả làm vua một nước là vì cái gì đây? Bản thân cái gì cũng khôngcó, một là không có thời gian, hai là không có tùy thích, còn chịu người tamắng là hôn quân. Nếu ta thật sự là hôn quân không có tài cán gì, con cũngkhông thể làm được gì, vì ta không thể làm gì nên con vừa vặn cái gì cũng cóthể làm. Ai bảo ta là một ông vua có năng lực, quyền thế uy nghi đều mạnh, mọiviệc đều trấn được?”
Tiểu Lục chỉ cảm thấy khôngthể tưởng tượng, nhưng lại không nhịn được muốn cười to, cảm giác có cha thậtsự quá tốt! Có một người cha mạnh mẽ cảm giác lại càng tốt hết lời để nói!
Đêm đó, Tiểu Lục và TuấnĐế ngồi trên thềm đá, nói chuyện không ngừng.
Tiểu Lục cảm thấy có rấtnhiều điều muốn nói cho cha, lần đầu tiên nàng săn giết hổ, nàng trộm trứng củaxà yêu, nàng phối chế thuốc độc, nàng đi dạo kỹ nữ quán, nàng mở y quán… Mộtbác gái béo mập ở sơn thôn dạy nàng nấu cơm, nàng bị vũ kỹ theo đuổi, lão Mộcnhặt nàng về là y sư, nàng nhặt Ma Tử, Xuyến Tử về… Quả thực có rất nhiềuchuyện, rất nhiều người, nàng muốn nói ra cho cha biết.
Nàng muốn cha hiểu, hơnhai trăm năm qua, không chỉ có thống khổ, còn có rất nhiều chuyện vui vẻ, nhữngngười nàng gặp đều không phải người xấu, nàng còn gặp rất nhiều người tốt. Vìđã trải qua đủ màu sắc, thậm chí nàng hoàn toàn không thể tưởng tượng cuộc sốngcủa một vương cơ, nàng cảm thấy đó vốn là cuộc sống của nàng, vậy nên, chakhông cần đau buồn, lại càng không cần tự trách.
Tiểu Lục không nhớ sau đómình nói gì, chỉ nhớ mình vừa nói vừa cười, sau cùng, nàng mệt mỏi, ngủ gụctrên đầu gối của cha giống như hồi nhỏ.
Buổi sáng, Tiểu Lục cứnhư con mèo nhỏ, nhảy trên mũi chân, chậm rãi đi ra khỏi phòng, vặn mình mấycái trong đình viện, lười biếng dựa vào cây hoa, hí mắt nhìn ánh mặt trời, cườihạnh phúc.
Chuyên Húc và Thập Thấtngồi ở hành lang đánh cờ, nhìn thấy mặt nàng như nở hoa, tim Thập Thất nhảy lênmấy nhịp. Chuyên Húc trêu ghẹo Tiểu Lục, “Muội ăn vụng cá à?”
Tiểu Lục kéo cành hoa,“Tối qua muội nói với cha rất nhiều chuyện.”
“Chỉ có muội là nóinhiều, nói cứ như chưa bao giờ được nói ấy.”
Tiểu Lục bổ nhào qua, làmbộ muốn bóp cổ Chuyên Húc, “Nói cho huynh hay, đừng cho là bây giờ muội khôngcó linh lực thì dễ bắt nạt, chọc giận muội, muội sẽ cho miệng huynh, tay huynhkhông thể cử động được.”
Chuyên Húc vội nói: “Đượcrồi được rồi, ta đang đánh cờ, muội đừng có quấy rối quân cờ của ta.”
Tiểu Lục cúi đầu nhìn bàncờ, phát hiện bàn cờ này không giống bàn cờ thông thường, mà là bàn cờ Thần tộcdùng, nghe nói bàn cơ phương thốn còn có ý chinh chiến, Tiểu Lục nói: “Muộicũng muốn chơi.”
Chuyên Húc dỗ nàng, “Taphải vất vả lắm mới làm Thập Thất đánh cờ với ta, chơi xong ván này với hắn tasẽ dẫn muội đi chơi.”
Tiểu Lục bĩu môi, lếtsang chỗ Thập Thất: “Ta muốn chơi.”
Thập Thất quả nhiên đặthộp cờ vào tay Tiểu Lục, Tiểu Lục ra oai liếc nhìn Chuyên Húc, nhặt một quân cờlên, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, cuối cùng dừng ở một chỗ,nghiêng đầu hỏi Thập Thất, “Chỗ này tốt không?”
“Rất tốt!” Chuyên Húc vàThập Thất trăm miệng một lời, chẳng qua một người tràn đầy trào phúng, mộtngười tràn đầy ấm áp bình thản.
Chuyên Húc đứng lên, đẩyTiểu Lục đến chỗ hắn ngồi, “Dù sao muội cứ cố ý không cho ta chơi cờ với ThậpThất, vậy muội chơi với hắn đi!”
Tiểu Lục vỗ tay, “Thế nàymới giống ca ca của muội chứ!
Tiểu Lục nhận nước cờ củaChuyên Húc, vẫn hay đi lại, không ngừng đi nước cờ dở. Thập Thất rất nhẫn nại,cho dù Tiểu Lục làm gì, hắn đều tốt tính nói tốt. Nhưng không phải hắn chơi cờcó lệ với Tiểu Lục, mà đang thật sự chơi cờ, chỗ nào có thể ăn quân cờ hắn cũngkhông lưu tình. Chẳng qua ăn xong rồi, hắn sẽ nói cho Tiểu Lục nếu nước trướcnàng đánh vào chỗ này, thì hắn sẽ không thể ăn quân cờ của nàng.
Trong mắt Chuyên Húc,giống như trẻ con nghịch ngợm lăn lộn trên đất, người lớn không đánh không ngăncản, cũng không dung túng thỏa mãn yêu cầu của nó, mà từ từ giảng đạo lý, mộtlần không nghe lọt, liền giảng lần thứ hai; lần thứ hai không nghe lọt, liềngiảng lần thứ ba; lần thứ ba không nghe lọt, liền giảng lần thứ tư…
Gần nửa canh giờ sau, bàncờ đẹp Chuyên Húc kiến tạo nên đã bị Tiểu Lục ép buộc vỡ nát. Tiểu Lục khôngchịu xấu mặt, hai tay càn quấy quét sạch bàn cờ, nàng tuyên bố: “Ta thắng!”
Chuyên Húc lắc đầu thởdài, Thập Thất mỉm cười nhìn Tiểu Lục, ánh mắt triền miên không dứt.
Tim Tiểu Lục nhảy lênthình thịch, an tĩnh lại, trầm mặc nhìn Thập Thất.
Thập Thất nói: “Ta phảiđi.”
Tiểu Lục nghịch quân cờkhông lên tiếng, Thập Thất nói: “Ta luôn luôn lo lắng, nhưng bây giờ đã thấyTuấn Đế bệ hạ và Chuyên Húc vương tử đối đãi với nàng rất tốt, nàng ở đây rấtvui vẻ, ta phải trở về xử lý chuyện của mình.”
Tiểu Lục nói: “Ta hiểu.Bao giờ chàng đi?”
“Ta sẽ chào từ biệt bệhạ, ta không muốn người ta biết Đồ Sơn Cảnh quen biết nàng, nên định buổi tốisẽ đi, đến nơi khác ở hai ngày rồi trở về Thanh Khâu.”
Tiểu Lục nói: “Vậy chàngđi chào cha ta đi!”
Chuyên Húc đứng dậy, “Tađi cùng
Tiểu Lục ngồi ở trongđình viện chờ, khoảng nửa canh giờ sau, Thập Thất trở lại một mình.
Tiểu Lục hỏi: “Cha ta cónói gì không?”
“Hỏi vài câu chuyện trongnhà, không nói gì đặc biệt.”
Tiểu Lục nói: “Bây giờđến lúc trời tối chỉ còn một khoảng thời gian ngắn, chàng muốn làm gì?”
“Nàng muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉphơi nắng, ngửi mùi hoa, ăn đồ ăn vặt.”
Từ khi Tiểu Lục nói thíchăn cổ vịt, chân gà, chân ngỗng, trong Hoa Âm điện lúc nào cũng chuẩn bị nhữngthứ đó. Thập Thất lấy một khay đồ ăn vặt to, sóng vai ngồi dưới hành lang vớiTiểu Lục, hướng về muôn hoa ngoài đình.
Tiểu Lục chọn cái cổ vịtđể gặm, “Cha ta nói ta biến ảo là vì trong cơ thể có giấu một thần khí, đến khiông ấy lấy thần khi ra giúp ta, ta sẽ không biến ảo nữa. Chàng nói nếu ta làngười quái dị, thì phải làm sao bây giờ?”
“Nàng không phải.”
“Nếu ta phải thì sao?”
“Cũng rất tốt.”
“Ta là người quái dị màchàng lại cảm thấy rất tốt?”
“Hình dáng đẹp, ngườingười đều có thể trông thấy, lòng đẹp, mắt không thể nhìn thấy, ta sẵn lòng độchưởng.”
Tiểu Lục bỗng thấy mặtnóng tim bay, bây giờ Thập Thất không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là đã cóthể làm nàng lụi bại, “Lòng ta đen tối như mực, đẹp chỗ nào chứ?”
“Chuyện thế gian, là thcch tín, hay là chân gấu, đều dựa vào cảm nhận của cá nhân, cảm thấy đẹp liềnđẹp.”
Tiểu Lục cười ha ha, “Cứnhư tên khốn với đậu xanh ấy.”
(Tên khốn với đậu xanh:Tên khốn ánh mắt nhỏ như hạt đậu, ví von hai người giống nhau, cùng chung đặcđiểm hoặc ý nghĩ sở thích.)
Thập Thất nhìn nàng mỉmcười, Tiểu Lục cười cười, khẽ thở dài, “Chàng phải cẩn thận.”
“Ta biết.”
“Mặc dù tất cả những gìđại ca chàng làm đều từ mẹ chàng gây nên, nhưng hắn không nên trả thù lên ngườichàng. Dù chàng thương hại hắn, muốn hóa giải thù hận, cũng không được để hắnlàm tổn hại đến chàng.”
“Không cần lo lắng.”
“Ta lo lắng? Ta sao phảilo lắng chứ, ta chỉ cảm thấy chàng tương đối ngốc, cho nên mới có lòng tốt nhắcnhở một chút.”
Thập Thất cười, nói:“Chuyên Húc không cần cái đuôi cửu vĩ hồ ấy, ta mang đi. Chờ đến khi luyện chếra linh khí tốt, sẽ đưa lại cho nàng.”
Tiểu Yêu gật gật đầu, nếunói cửu vĩ hồ là vua của Hồ tộc, thì tộc trưởng Đồ Sơn thị chính là vua của Hồtộc, thế gian này không ai có thể hiểu rõ cách lợi dụng yêu lực của cửu vĩ hồhơn Đồ Sơn Cảnh.
Tiểu Lục vừa ăn vặt, vừatán gẫu với Thập Thất. Nhớ tới chuyện gì thì nói vài câu, lúc không nhớ ra, haingười liền ngồi yên lặng.
Mặt trời dần ngã về tây,trời dần tối.
Tiểu Lục không ăn nữa,rửa tay sạch sẽ, Thập Thất cầm khăn, Tiểu Lục đưa tay lấy nhưng Thập Thất khôngđưa cho Tiểu Lục, mà là dùng khăn phủ lên tay Tiểu Lục, lau giúp Tiểu Lục, đãsớm lau khô, hắn vẫn cứ không thu tay, cách tấm khăn, dùng hai tay cầm tay
Lòng Tiểu Lục có phầnluống cuống, cúi đầu.
Thập Thất thấp giọng nói:“Mười lăm năm, không được để người đàn ông khác tiến vào lòng nàng.”
Tiểu Lục ngẩng đầu, cườihỏi: “Vậy mười lăm năm sau thì sao? Mười lăm năm sau ta có thể để người đàn ôngkhác tiến vào?”
Sắc mặt Thập Thất có chútbiến, hai tay nắm thật chặt tay Tiểu Lục.
Tiểu Lục nhẹ nhàng lắctay, nhu hòa nói: “Chàng yên tâm, mười lăm năm, ta chờ chàng.” Nếu sợi dây bậntâm không cách nào chặt đứt, vậy cứ để nó đấy mười lăm năm, về phần mười lămnăm sau, sợi dây bận tâm biến mất, hay dệt thành lướt, không ai biết.
Dùng cơm tối xong, ChuyênHúc liền tự mình hộ tống Thập Thất rời khỏi Ngũ Thần sơn.
Khi Chuyên Húc trở về,Tiểu Lục nằm trên giường trầm hương trong đình viện ngắm sao.
Chuyên Húc ngồi vào cạnhgiường, “Đang nghĩ gì thế?”
“Ngắm sao.”
“Không khó chịu à? Tanghĩ muội rất thích có hắn làm bạn.”
“Muội thật sự thích chànglàm bạn, nhưng muội biết trên đời này ai cũng không thể cùng ai cả đời. Muội vàhuynh đều trải qua rất nhiều ly biệt, nỗi đau tê liệt tim gan đó đã phải chịunhiều lần rồi. Lòng không muốn thừa nhận nỗi đau này, tự nhiên sẽ biết phải tự bảovệ mình, nói dễ nghe thì gọi là lý trí, nói khó nghe thì gọi là lạnh lùng.Chuyên Húc, huynh có cảm giác này không? Có lúc vui mừng, đều tựa như vừa vuimừng, vừa có người ở không trung quan sát mình, nhắc nhở mình sẽ phải mất đi.Vì phần lý trí tỉnh táo, khi thực sự mất đi đã sớm có sự chuẩn bị, dù khổ sởcũng sẽ bình tĩnh đón nhận.”
Chuyên Húc trượt xuốngdưới giường, ngửa đầu dựa vào giường, kề đầu cùng ngắm sao với
Lâu sau, hắn nói: “Taluôn cảm thấy trên đời chỉ còn lại mình ta, bây giờ muội đã trở lại, ta khôngcảm thấy cô đơn nữa.”
So sánh với Tiểu Lục,Chuyên Húc mới thực sự là cô nhi. Khi còn rất nhỏ, cha chết trận, mẹ tự sáttrước mộ của cha, không được mấy năm sống yên ổn, bà nội lại bị bệnh mà chết,cô cô luôn chăm sóc hắn cũng chết trận. Mất đi sự che chở của người thân, vì cóthể sống, không thể không rời quê hương, lẻ loi một mình đi đến Cao Tân.
Tiểu Lục nói: “Xin lỗi.”Nàng là người lòng dạ ích kỷ ác độc, biết rõ Chuyên Húc đợi nàng, biết rõChuyên Húc cần nàng, nhưng nàng vì khúc mắc mà trốn rồi lại trốn.
Chuyên Húc vỗ vỗ tay TiểuLục, không nói gì. Chuyên Húc từng tưởng tượng Tiểu Yêu hẳn là giống như ANiệm, lớn lên dưới ánh mặt trời và cầu vồng rực rỡ, không gặp phải âm u và mưagió, xinh đẹp thuần khiết như bông dành dành tháng tư. Nếu Tiểu Yêu là như vậy,hắn sẽ tận lực bảo vệ, che chắn âm u mưa gió cho nàng, mà lúc này Tiểu Yêu hoàntoàn không như tưởng tượng của hắn, nhưng hắn không hề thất vọng, ngược lại cảmthấy đây là Tiểu Yêu mà mình muốn, thậm chí còn tốt hơn so với tưởng tượng.Ngay cả xa cách năm tháng đằng đẵng, họ vẫn có thể hiểu rõ tâm tư đối phương,dù là xinh đẹp hay xấu xí, một người không sợ biểu lộ, một người hoàn toàn thấuhiểu.
“Muội có chuyện muốn nóicho huynh biết.” Có chuyện, Tiểu Lục giấu ở trong lòng, không thể nói ra miệng,sợ một khi nói ra chính là sai, chính là đau. Nhưng không nói, lại tựa như lòngđang nuôi sâu độc, ngày ngày cắn nàng. Chỉ với Chuyên Húc, nàng mới có thểthoải mái nói ra tất cả.
“Muội nói đi!” Chuyên Húckhông để ý nói.
Tiểu Lục thấp giọng nói:“Tên cửu vĩ hồ yêu đó nói muội không phải con gái của phụ vương, nói mẹ là dâmphụ, thông dâm với Xi Vưu, nói muội là con gái của ác ma hoang dã Xi Vưu.” Cửuvĩ hồ yêu thường nhục mạ mẹ, ban đầu nàng tức giận, kiên quyết không tin, mạnhmiệng cãi mắng hắn, nhưng ba mươi năm, cửu vĩ hồ yêu nói đi nói lại hết lần nàyđến lần khác khiến nàng mơ hồ không rõ.
Chuyên Húc ngồi bật dậy,trừng mắt nhìn Tiểu Yêu, lúc này hắn mới thật sự hiểu vì sao nàng không trở lại
Vẻ mặt Tiểu Lục đờ đẫn,trong mắt lại tràn đầy buồn bã sợ hãi, “Cửu vĩ hồ yêu nói Xi Vưu và mẹ là gianphu dâm phụ, muội là đứa con hoang dã của họ, nói mẹ giả dối độc ác, lừa gạtphụ vương và người trong thiên hạ, nếu phụ vương biết chân tướng, khẳng định sẽtrừ bỏ nghiệt chủng là muội…”,
“Câm miệng!” Chuyên Húcdùng sức cầm tay Tiểu Lục, “Ngay cả lời nói của cửu vĩ hồ yêu muội cũng tin? XiVưu bị cô cô giết chết đó, hơn nữa sư phụ là người thông minh, chẳng lẽ khôngbiết muội có phải con gái ông hay không? Muội để tay lên ngực tự hỏi xem, sưphụ đối xử với muội như thế nào?”
Tiểu Lục nhìn Chuyên Húc,trong mắt mang theo bức thiết muốn chứng thực, “Muội là con gái của phụ vương?”
Chuyên Húc nói chắc chắnnhư chém đinh chặt sắt: “Muội khẳng định là con gái của sư phụ!”
Phụ vương và ca ca đều làngười thông minh tuyệt đỉnh, có hai người thông minh tuyệt đỉnh phán đoán, TiểuLục rốt cuộc cũng nở nụ cười thoải mái, “Đúng, muội quá ngu ngốc, muội khẳngđịnh là con gái của phụ vương!
Chuyên Húc thở dài, xoađầu Tiểu Yêu nói: “Sau này nếu ai nói năng linh tinh, muội nói với ta, ta giúpmuội xử lý.”
Tiểu Lục gật đầu, “Huynhbiết không? Đình ở Y Thanh viên đã tu sửa rất nhiều, nhưng tranh muội vẽ vẫncòn nguyên.”
Chuyên Húc nói: “Sư phụrất tốt. Lúc đó, bốn vương thúc liên thủ muốn trừ bỏ ta, ta nhớ trước đây chakể rất nhiều chuyện về đại bá (Bác cả, là Thanh Dươngđã mất) và Tuấn Đế, cô cô cũng từng đề cập tới, tuy côcô và Tuấn Đế không còn là vợ chồng nữa, nhưng nếu ngày sau có gì khó xử, hãyviết thư thỉnh giáo Tuấn Đế, ông lập tức trả lời thư của ta, nói Ngũ Thần sơnlúc nào cũng hoan nghênh ta tới. Lúc ta tới thật sự không yên, nhưng sư phụ đốiđãi với ta như con của mình, từ tu luyện đến xử lý quốc sự, ông đều dạy ta. Khita làm tốt, ông sẽ kiêu ngạo vì ta; khi ta làm sai, ông sẽ quở trách không hềlưu tình. Có một lần ta bị thích khách đánh bị thương, ông khuyến khích ta huấnluyện thị vệ thân cận của mình, muội biết không? Thị vệ đó ngay cả lời ông nóicũng không thể nghe, có lần ông thử họ, cố ý ra mệnhngược với ta, những ngườinghe lời ông, ông bảo ta giết hết, nói rằng thị vệ này phải sống gửi vào sinhmệnh của ta, nhất định chỉ được trung thành với ta.”
Tiểu Lục thở dài: “Phụvương tốt như vậy, huynh nói vì sao mẹ muội lại bỏ phụ vương? Muội từng nghĩphụ vương làm chuyện gì có lỗi với mẹ, nhưng huynh cũng thấy mẹ của A Niệm đấy,đại danh của A Niệm là Cao Tân Ức, tên thường gọi là A Niệm, vừa ức vừa niệm,có thể thấy được phụ vương nhớ mãi không quên những chuyện đã qua, trong lòngchỉ có một mình mẹ, nhưng vì sao mẹ lại không cần phụ vương? Nhiều lúc, muộithật sự rất hận bà ấy!” (Ức là hồi ức hồi tưởng,niệm là nhớ.)
Chuyên Húc nhớ tới mẹ củamình, thở dài, “Không biết! Chúng ta không thể hiểu họ! Đôi khi, ta cũng hận mẹmình, bà tự sát, ôm ta khóc, nói với ta hãy tha thứ cho bà. Bà sinh ta, lại vứtbỏ ta, muội nói ta phải tha thứ cho bà như thế nào?”
Tiểu Lục nói, “Sau nàynếu muội có con, mặc kệ xảy ra chuyện gì, muội cũng không rời bỏ nó.”
Chuyên Húc nói: “Sau nàyta cưới vợ, sẽ hỏi nàng ấy trước, ta chết, nàng sống tiếp hay là chết? Nếu nóisẽ đồng sinh cộng tử với ta, thì ta không cần!”
Tiểu Lục và Chuyên Húcnhìn nhau, cùng cười to.
Chuyên Húc gác cằm lêngiường, mặt ở bên tay Tiểu Lục, “Chờ ta chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ cùng về HiênViên sơn. Ta muốn biết hoa phượng hoàng ở Triều Vân điện có còn rực rỡ như ánhbình minh hay không, gốc dâu của bà nội có còn xanh biếc như ngọc hay không.”
Tiểu Lục vuốt thái dươngcủa hắn, “Con đường đi vào Triều Vân điện là con đường đẫm máu.”
Chuyên Húc không cho làđúng cười nói: “Con đường quyền mưu vốn là đạp lên máu tươi và thi thể, takhông chỉ muốn trở về Triều Vân điện, mà còn muốn toàn bộ Hiên Viên sơn.” Trướcmặt người khác hắn vĩnh viễn là công tử ôn hòa, tao nhã, tác phong nhanh nhẹn,đánh đàn, chơi cờ, chưng cất rượu, rèn sắt, làm cho mọi người thấy hắn như gióxuân, nhưng trước mặt Tiểu Yêu, hắn tự nhiên bộc lộ hùng tâm và sự lạnh lùngkhốc liệtTiểu Lục cười, “Huynh đến đoạt đi!” Giống như phượng hoàng phải baylượn trên chín tầng mây, Chuyên Húc trời sinh đã thuộc về quyền lực, từ nhỏnàng đã biết.
Chuyên Húc nói: “Hiện giờthần tử trong triều đình gần như đều là người của vương thúc, ta từng thử gửithư, tấu xin nhận Chuyên Húc vương tử trở về Hiên Viên thành, gần như cả triềuđình đều phản đối, tấu xin hiển nhiên không giải quyết được, nếu ta trở về, cầnphải lấy một cái cớ, làm cho mọi người không thể phản đối ta, đại khái ta phảilợi dụng muội một chút.”
Tiểu Lục cười hì hì nói:“Xin tùy tiện lợi dụng!”
Trán Chuyên Húc dán vàolòng bàn tay Tiểu Lục, thấp giọng nói: “Muội đã trở lại, thật tốt! Cảm giáckhông phải tác chiến một mình nữa.”
“Này, muội đã nói sẽ giúphuynh, phải cùng huynh kề vai chiến đấu sao?”
Chuyên Húc ngẩng đầu, vẻmặt đắc ý nhìn chằm chằm nàng, “Muội sẽ không giúp ư? Ai bảo ta là ca ca củamuội! Cho dù muội vốn tính toán không giúp, khi ta thực sự gặp nguy hiểm, muộicòn không phải ngoan ngoãn đến giúp ta à!”
Tiểu Lục cho hắn mộtquyền, “Huynh thật vô sỉ! Người ta đều nói ca ca phải bảo vệ muội muội, huynhthì tốt rồi, còn tha thiết mong muốn muội bảo vệ huynh.”
Chuyên Húc thở dài,“Không có cách nào, từ nhỏ đánh nhau ta đã không đánh lại muội.”
“Nói vậy mà cũng ngheđược sao?”
“Tiểu Yêu.” Ý cười củaChuyên Húc nhạt dần, nghiêm túc nói, “Ta biết muội quen tản mạn, nhưng ta càngbiết muội không thể ngồi yên không để ý đến ta. Một khi ta đã trở lại HiênViên, nhất định sẽ liên lụy đến muội, người muốn đối phó với ta nhất định cũngsẽ tính kế với muội, ta cần gì phải làm bộ làm tịch nói ta không muốn cuốn muộivào? Thay vì la hét không cho muội đi vào, không bằng sớm nói rõ ràng, để muộicó thể phòng bị tốt.”
Tiểu Lục vỗ vỗ tay ChuyênHúc, tỏ ý nàng đều hiểu rõ.
Tiểu Lục nói: “ChuyênHúc, huynh còn nhớ không? Bà ngoại trước lúc lâm chung cầm tay chúng ta, thởdài nói chúng ta đều là những đứa trẻ số khổ, bảo chúng ta sau này nhất địnhphải nâng đỡ, chiếu cố lẫn nhau.”
“Nhớ.” Sớm khắc vào tronglòng, sao có thể quên? Chuyên Húc nhớ rõ ràng lời dặn dò của bà nội. Vì cha mẹchết thảm, hắn đã hiểu chuyện, trịnh trọng hứa hẹn với bà nội nhất định sẽchiếu cố bảo vệ muội muội, Tiểu Yêu lúc đó còn chưa hiểu chuyện, chỉ bị khôngkhí nghiêm túc bức bách, học hắn nói cháu sẽ chiếu cố bảo vệ ca ca.
“Lúc ấy muội cảm thấy bàngoại bệnh đến hồ đồ rồi, huynh số khổ, mà muội sao lại số khổ? Bây giờ nghĩlại, bà ngoại dường như đã đoán trước được vận mệnh của chúng ta.”
Chuyên Húc nhẹ giọng nói:“Năm đó Triều Vân điện từng tràn ngập tiếng cười nói, hiện giờ chỉ còn lại haichúng ta!”
Tiểu Lục trầm mặc, nhìnsao trên trời, Chuyên Húc cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời, “Cảm ơn bà nội, bác cả,bác hai, cha, mẹ, cô cô, dì Thù Du, đã để con đoàn tụ với muội muội.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.