Chương trước
Chương sau
Thể chất của Tiểu Lục hếtsức đặc thù, miệng vết thương khép lại mau hơn người thường rất nhiều. Cảnhcũng để lại rất nhiều thuốc tốt, Ngọc Sơn ngọc tủy, quy khư thủy tinh luyện chếlưu quang phi vũ… Dược vật quý báu trong Đại Hoang cái gì cần có đều có, thươngthế của Tiểu Lục khôi phục rất nhanh.
Tiểu Lục dùng những loạithuốc đó mà không tiếc rẻ, có thể đổ cả bình ngọc tủy vạn năm ra xoa tay, nhưnghắn chỉ không chịu dùng thuốc giảm đau, ngày nào cũng đau đến hô to gọi nhỏ,nhảy lên nhảy xuống.
Ban đầu Tương Liễu chỉnhìn với ánh mắt lạnh, sau đó thật sự bị hắn ầm ĩ mà phiền lòng, cười nhạo: “Tathật sự là đồng tình với người thi hành cực hình với ngươi, bọn họ dùng thigiòi cắn thịt gặm xương ngươi, ngươi cho bọn họ ăn khổ hình ma âm xuyên nã
Tiểu Lục bất mãn nhìnhắn, “Ta thật sự hối hận vì đã đem cổ trùng cho Hiên.”
Tương Liễu cười nhạo,“Cho dù ngươi nuôi cổ, cũng nên nuôi loại ác độc, ngươi nuôi loại cổ này, đảthương tay địch sẽ phải đả thương mình trước. May mắn ngươi dùng với Hiên, dùngvới hắn còn có thể có chút tác dụng. Ngươi dùng với ta, ta là yêu quái chínđầu, người đau chết chính là ngươi, ta cũng không có phản ứng quá lớn.”
Tiểu Lục cảm thấy nóichuyện với Tương Liễu chính là tự tìm cái bực, không muốn để ý Tương Liễu nữa,một mình giơ hai tay, chạy tới chạy lui trong rừng, kêu a a a thảm thiết.
Tương Liễu không thể nghenổi nữa, dứt khoát gọi đại bàng trắng, trốn vào tận trời.
Một ngày lại một ngày quađi, đau đớn càng ngày càng giảm, hai tay Tiểu Lục dần dần khôi phục.
Rạng sáng, khi Tiểu Lụccòn đang ngủ mơ, đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có những trận dao động kỳlạ. Ban đầu hắn còn không rõ, suy tư một lát mới phản ứng được, đây là cổ trùngcho hắn tin tức.
Tiểu Lục vội vội vàngvàng đứng lên, lao ra khỏi phòng, “Tương Liễu, Hiên…”
“Ta biết.”
Trên vách núi đã cókhoảng chục người đeo mặt nạ, người và tọa kỵ đều mang sát khí, trận địa sẵnsàng đón quân địch, hiển nhiên bọn họ đã biết Hiên đang tiếp cận. Hơn nữa nhìntrận thế này, người Hiên mang đến khẳng định không ít.
Tương Liễu nói với TiểuLục: “Hiên thế tới rào rạt, ta cũng đang rất muốn giết hắn, tối nay là cuộcchiến sinh tử. Ngươi tìm chỗ trốn đi.” Vì đeo mặt nạ, không thấy rõ nét mặtTương Liễu, chỉ có ánh mắt giống như ngưng tụ thành băng tuyết, lạnh lùng khôngcó một tia ấm áp.
Tiểu Lục không dám nóinhảm, nhìn nhìn xung quanh, chui vào trong rừng cây, nấp dưới mỏm núi nham thạ
Không lâu sau, Tiểu Lụcnhìn thấy Hiên dẫn đầu một nhóm người, chậm rãi mà đến.
Hơn ba mươi loại tọa kỵ,giương cánh phủ kín bầu trời. Tiểu Lục ngửa đầu, khiếp sợ nhìn, rốt cuộc Hiênlà loại người nào? Mà có thể có lực lượng lớn mạnh như vậy?
Giữa trời cao, kịch chiếnnổi lên.
So sánh với Tương Liễu,về số người, hiển nhiên Hiên giữ lấy ưu thế tuyệt đối.
Nhưng thủ hạ của TươngLiễu ngày ngày sinh tồn dưới bóng ma tử vong, họ có sự ăn ý được tích lũy, cũngcó sự anh dũng không tiếc hết thảy, hai bên giao chiến với sức lực ngang nhau.
Tiếng nổ ầm ầm, hỏa cầuvàng đánh trúng một người, ngay cả tọa kỵ cũng hóa thành tro tàn. Chẳng đượcbao lâu, một người khác bị băng kiếm khổng lồ khảm thành hai nửa, tọa kỵ củahắn bi thương hét lên the thé.
Hai người khống chế tọakỵ từ ngọn cây gào thét mà qua, vừa đánh vừa vụt lên trời cao. Tiểu Lục khôngthấy rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương. Một thứ gì đó rơi xuốngtừ trên cao, va vào tảng đá, vỡ thành mấy cánh hoa. Tiểu Lục cầm lên, là mặt nạnhiễm máu.
Tiểu Lục không trốn nữa,hắn lao ra, nhanh chóng trèo lên cái cây cao nhất.
Trên bầu trời tràn ngậpngọn lửa chiến tranh, sáng rọi biến ảo, khói đen từng trận nổi lên, thân ảnhcủa Tương Liễu không khó tìm kiếm. Hắn bạch y tóc trắng, đeo mặt nạ bạc, tọa kỵlà đại bàng trắng, như một bông tuyết, bay lượn giữa chín tầng trời, mỗi mộtlần nhìn như điệu múa xinh đẹp, nhưng đều là chém giết khốc liệt.
Bốn người chiếm giữ bốnphía, vây quanh công kích hắn, trong đó có một người là Hiên, ba người khác đềulà cao thủ linh lực hạng nhất.
Đấu pháp của Tương Liễuđều là lấy mạng đổi mạng, chỉ có tấn công không có phòng th
Binh khí hắn sử dụng làmột loại đao cong như mảnh trăng lưỡi liềm, óng ánh trong suốt, giống như ngưngtụ từ băng sương, tung bay theo thân ảnh hắn, đao toát ra ánh sáng trắng, giốngnhư sương hoa bay múa khắp trời.
Tương Liễu không để ý saulưng, cấp tốc lao về phía trước, một luồng sáng chói mắt vụt qua, đầu một ngườibay lên, hạ xuống, trên lưng Tương Liễu bị lưỡi băng đâm thủng, đổ máu.
Lưỡi băng ùn ùn kéo tớihướng vào hắn, Tương Liễu hoàn toàn không tránh né, thúc mau đại bàng trắng,tiến lên đón lấy lưỡi băng, phất tay đánh xuống, đao cong sáng chói, bay vòngmà qua, sương hoa bay múa, một người và cả tọa kỵ đều bị cắn nát, nhưng TươngLiễu cũng bị thương, máu lưu lại ở khóe môi.
Bốn phương tám hướng đềucó lá cây vờn quanh, hình thành một sát trận Mộc Linh, Tương Liễu vốn khôngkiên nhẫn phá trận, trực tiếp phóng về phía người bày trận, liều mạng với linhlực bị thương, chém giết hắn.
Rốt cuộc có thể một chọimột, Tương Liễu truy đuổi Hiên, nhưng hắn đã có thương tích, linh lực tiêu haohơn phân nửa, Hiên lại không mất một sợi tóc, linh lực dư thừa.
Hiên tay trái cầm MộcLinh trường tiên (roi dài, tiên là roi),tayphải cầm Kim Linh đoản kiếm, có thể ra roi hai loại linh lực, roi như rắn, cuốnvề phía Tương Liễu, kiếm như hổ, giương miệng máu to, tìm thời cơ mà động.
Tiểu Lục kêu to: “TươngLiễu, tay trái.”
Tiểu Lục lấy tay trái đậpmạnh vào thân cây, đau đớn tan lòng nát dạ, chiêu thức của Hiên lệch một chút.
“Tay phải.”
Tiểu Lục dùng sức đập tayphải vào thân cây, binh khí của Hiên kém chút là rơi xuống.
Tương Liễu đang bận rộnmà vẫn cười ha hả. Trong mắt Hiên lại ánh lên sự tàn nhẫn, trường tiên đảolượn, đánh về phía Tiểu Lục. Tiểu Lục co rụt đầu lại, trượt xuống. May mắn rừngcây rậm rạp, tọa kỵ không thể tiến vào, Hiên không thể tới truy kích hắn.
Tương Liễu hạ lệnh: “Chântrái, tay phải.”
Tiểu Lục mắng trong lòng,đồ nhẫn tâm quá đáng, vừa dùng côn gỗ đánh mạnh vào chân trái, vừa dùng tayphải đập vào tảng đá.
Linh lực của Tương Liễutăng vọt, vải ra đao cong, che lại đường lui của Hiên, thân thể bay lên như đạibàng, đánh về phía Hiên, hiển nhiên muốn một lần đánh chết Hiên.
Giữa tình thế cấp báchđó, Hiên lăn xuống tọa kỵ. Trước giáp công trước sau của Tương Liễu, tọa kỵ nátthành bọt máu, lại cứu hắn một mạng.
Hiên rơi xuống từ trêncao, ngã trên cây, làm gốc đại thụ cũng phải rung chuyển. Hắn bị trọng thương,trên người đều là máu mà không dám dừng lại, lập tức tung người nhảy lên, vừachạy nghiêng ngả, vừa cao giọng hét lên, triệu người hầu.
Trong núi rừng, cây cốirậm rạp, tọa kỵ không có khả năng bay vào, Tương Liễu ra roi đại bàng xẹt quarừng cây trong chớp mắt, bay vọt xuống, rơi vào trong rừng, đuổi giết Hiên.
Tiểu Lục tựa như con khỉ,nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, không chút hoang mang cũng đuổi theo,đột nhiên, khóe mắt đảo qua cái gì đó màu trắng, như là đuôi động vật, đầu ócTiểu Lục còn chưa kịp phản ứng thì thân mình đã dừng lại.
Hắn bay vọt qua, nhặt lênthứ màu trắng bắt trên cành cây đó, là một chiếc đuôi hồ ly màu trắng mềm mượt.
Tiểu Lục ngây ngốc cảngười, khóe môi cong cong nhếch lên như trăng non, trong nụ cười, hốc mắt đãchứa lệ, bi thương muốn rơi xuống.
Đột nhiên, sắc mặt hắnđại biến, đuổi theo Tương Liễu và Hiên như phát điên.
Hiên đang chạy vội, TươngLiễu vụt ra theo dây mây như quỷ mị, tay hóa thành móng vuốt, năm ngón tay nhưnăm thanh kiếm, nhanh như chớp hướng về phía Hiên. Hiên xoay người đỡ, Mộc Linhtrường tiên vỡ v thành bột phấn, không thể ngăn cản năm ngón tay kiếm.
Yêu đồng (conmắt yêu quái, đã từng dùng để dọa Tiểu Lục) của Tương Liễu bắnra tia sáng đỏ, thân thể Hiên giống như bị dãy núi đè ép, không thể động đậy,lại không thể né tránh, nhưng hắn không nguyện nhắm mắt, nếu phải chết, hắnmuốn thấy rõ ràng bản thân chết như thế nào.
Một thân ảnh giống nhưsao băng nhào vào lòng Hiên, thay hắn chặn một chiêu sấm sét của Tương Liễu.
“A ——” Tiểu Lục kêu thảmthiết.
Hiên đồng cảm, đau nhứctoàn thân, nhưng dù sao hắn chỉ bị đau, không bị thương. Hiên khiếp sợ nhìnTiểu Lục, không hiểu vì sao Tiểu Lục muốn xả thân cứu hắn.
Tiểu Lục dùng sức đẩy hắnra, “Chạy mau!”
Tương Liễu không chịu đểHiên đào thoát, lần nữa đuổi giết. Tiểu Lục xoay người, không sợ lại bị thương,ôm chặt lấy tay Tương Liễu giờ đã biến ảo thành móng vuốt, ngăn cản hắn đánhchết Hiên.
Người hầu của Hiên chạytới, đỡ Hiên nhanh chóng chạy thoát. Hiên vừa chạy vừa quay đầu, hoang mangnhìn về phía Tiểu Lục.
Tương Liễu mắt thấy đạicông cáo thành, lại bị Tiểu Lục hủy hoại, không khỏi giận dữ, một cước đá lênđùi Tiểu Lục, Tiểu Lục mềm yếu ngã xuống, nhưng vẫn dùng hết toàn bộ sức lực,liều mạng ôm lấy chân Tương Liễu.
Hiên được người hầu đưalên tọa kỵ, bay nhanh vào tận trời.
Hắn tựa trên người ngườihầu, mím chặt môi, chịu đựng đau đớn.
Ngực đau, bụng đau, cánhtay đau, toàn thân đều đau đớn kịch liệt, giống như cả người sắp sụp đổ. Nhưnghắn biết bản thân sẽ không sụp đổ, bởi vì sự đau đớn này không phải thật sự củahắn, mà là Tiểu Lục.
Hiên ngỡ ngàng nhìn biểnmây cuồn cuộn, vì sao, rốt cuộc là vì sao? Đầu tiên Tiểu Lục giúp Tương Liễugiết hắn, nhưng đến cuối cùng, lại không tiếc tính mạng để cứu hắn. Hắn hạ lệnhdùng cực hình với Tiểu Lục, Tiểu Lục hận hắn, muốn giết hắn mới là bình thường,vì sao lại cứu hắn?
Tương Liễu phẫn nộ nhưbiển thét gào, quay cuồng muốn cắn nuốt hết thảy.
Tiểu Lục biết Tương Liễumuốn giết hắn, nhưng, hắn không có một chút cảm giác sợ hãi.
Máu tươi đỏ rực, làm chonàng thấy hoa phượng hoàng đỏ lửa. Dưới gốc cây phương hoàng, có mẹ dựng xíchđu cho nàng, nàng đứng trên xích đu, đón cánh hoa phượng hoàng rơi lả tả, baylên cao, tiếng cười vui vang khắp đất trời. Ca ca đứng dưới gốc cây, ngửa đầucười nhìn nàng, chờ nàng hạ xuống, lại dùng lực đẩy nàng lên cao. Xích đu baylên, hạ xuống, bay lên, hạ xuống…
Móng vuốt của Tương Liễuchụp lên cổ Tiểu Lục, Tiểu Lục lại mở to hai mắt, cười ngọt ngào với hắn, giốngnhư nụ hoa đang nở rộ trong gió xuân.
Chiếc cổ mảnh khảnh nằmtrong tay hắn, chỉ cần bóp một cái, sẽ biến mất.
Tiểu Lục mỉm cười nhẹgiọng thở dài, dường như cảm thấy mỹ mãn vô hạn, đầu buông nặng xuống, ánh mắttừ từ khép lại.
Tương Liễu mạnh mẽ thutay, nhấc Tiểu Lục lên, dẫn hắn rời đi.
Tiểu Dương: Ở chươngtrước nhắc đến hồi bé Tiểu Yêu (Tiểu Lục) được thúc thúc áo đỏ cho cái đuôi hồly, Tiểu Lục và ca ca cùng chơi cái đuôi đó. Giờ các bạn đã biết ca ca của TiểuLục là ai rồi nhé, chính là Hiên, Hiên là Chuyên Húc. Tiểu Lục biến đổi hìnhdạng nên Chuyên Húc không nhận ra.
Khi Tiểu Lục mở mắt ra,thấy mình đang ở trong một sơn động, cả người ngâm trong một cái ao nhỏ.
Trong ao có Ngọc Sơn ngọctủy, quy khư thủy tinh, thang cốc thủy, phù tang diệp, mấy thứ linh tinh gì đó.Nếu là người khác, khi đang trọng thương mà bị vây trong nhiều loại thuốc nhưvậy, chẳng phân biệt dược tính, chẳng phân biệt liềượng, thì chắc rằng khôngmuốn chết cũng phải chết. Nhưng Tiểu Lục có thể chất đặc thù, những thứ lungtung này lại có ích với thân thể hắn.
Phỏng chừng bên trongcũng có linh dược giảm đau, cho nên Tiểu Lục chỉ cảm thấy cả người mềm yếu màkhông cảm thấy đau đớn.
Cách ao không xa, TươngLiễu ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, giữa hàng mày lệ khí tụ tập như dãy núi,tựa hồ tùy thời đều có thể khuynh đảo.
Tiểu Lục không dám động,càng không có lá gan nói chuyện, lặng lẽ nhắm mắt lại.
“Vì sao muốn cứu hắn?”Thanh âm của Tương Liễu lạnh như băng, có đè nén tức giận.
Tiểu Lục tâm niệm thayđổi thật nhanh, không dám do dự một khắc, nói rõ ràng: “Bởi vì ta biết hắn làai.”
Lông mày Tương Liễu khẽnhúc nhích.
Tiểu Lục nói: “Mấy ngàytrước ta luôn buồn bực, sao gần đây ngươi nhàn như vậy, có thể ngày ngày tớinhìn ta. Sau đó mới hiểu rằng, không phải ngươi trông nom ta, mà là đang đợiHiên. Cảnh giấu ta trong núi, là vì biết các ngươi và Hiên Viên có tranh đấumấy trăm năm, Hiên Viên không có cách nào truy tìm tung tích của các ngươi. Chỉcần ngươi muốn, Hiên vốn không có khả năng tìm được ta. Nhưng, ngươi đã đoánđược thân phận của hắn, lại biết hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta, thếnên, ngươi dùng ta để thiết lập một cái bẫy, mục đích chính là giết hắn.”
“Ta dùng ngươi làm cạmbẫy, thì tính sao?”
“Vốn chẳng có gì, dù saohắn muốn giết ta. Nhưng ta đã biết hắn tên là Chuyên Húc, là Hiên Viên vươngtử, trưởng tôn (cháu đích tôn) củaHiên Viên Hoàng Đế! Nếu ta giúp ngươi giết hắn, Hoàng Đế tất sẽ dốc toàn lựcbáo thù, cuộc đời này của ta thế là vĩnh viễn không được an bình! Cả Đại Hoangkhông có chỗ cho ta nương thân!”
Tương Liễu mở mắt, nhìnchằm chằm Tiểu Lục, “Ta từng nghĩ ngươi có vài phần can đ
Tiểu Lục nói: “Xin lỗi,ta làm ngươi thất vọng rồi. Ngươi dám chống lại Hoàng Đế, mà ta thì không dám.Cơn giận của đế vương, máu chảy ngàn dặm! Ta không chịu đựng nổi!”
“Ngươi phát hiện thân phậncủa hắn như thế nào?”
“Lúc ngươi đuổi theo giếthắn, một người hầu của hắn trong lúc hốt hoảng đã lỡ miệng gọi, nói là mau cứuChuyên vương tử, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng người có thể làm ngươi không quảntrọng thương mà đuổi giết trong Đại Hoang này không nhiều lắm, ngẫm nghĩ đôichút hiển nhiên sẽ biết.”
Tương Liễu đứng lên, trựctiếp đi vào trong ao, tay nắm ở cổ Tiểu Lục, đập mạnh đầu hắn vào thành ao,“Ngươi cũng biết ta không quản trọng thương muốn giết hắn!”
Tiểu Lục không có sứcphản kháng, dứt khoát lấy lùi làm tiến, “Ta làm hỏng đại sự của ngươi, nếungươi muốn giết ta, thì giết đi!” Hắn thuần phục nhắm hai mắt lại, lộ ra chiếccổ trắng ngần.
Tương Liễu cười lạnh,“Giết ngươi? Quá hời cho ngươi!” Hắn cúi đầu xuống, hung hăng cắn lên cổ TiểuLục, dùng sức hút máu tươi, dùng việc này để phát tiết sát ý trong lòng.
Đầu Tiểu Lục ngửa ra sau,tựa lên mép ao, may mắn hắn còn có tác dụng với Tương Liễu. Tương Liễu là yêuquái chín đầu, thể chất đặc thù, rất khó tìm được thuốc chữa thương thích hợpvới hắn, nhưng thể chất đặc thù của Tiểu Lục vừa đúng là linh dược tốt nhất chohắn.
Hiên nằm trên giườngdưỡng thương bỗng ngồi dậy, đưa tay vuốt cổ mình.
Hắn còn sống!
Ban đầu là đau đớn kịchliệt, giống như bị răng nhọn đâm vào thịt, nhưng dần dần, cảm giác đau đớn trởnên quái dị, trong đau đớn xen lẫn sự tê dại nhè nhẹ, còn có một chút khoáicảm, tựa như có người đang mút vào, liếm, khẽ hôn.
Hiên cảm thấy miệng lưỡikhô khốc, đột nhiên tức giận cực độ. Bị thương nặng như vậy, tiểu tử đó nổiđiên sao, rốt cuộc đang làm cái gì?
Tương Liễu ngẩng đầu,nhìn chằm chằm Tiểu Lục, khóe môi nhiễm máu, ánh mắt sâu thẳm, khẽ thở hào hển.
Tiểu Lục vẫn mang dáng vẻvô lại tùy vua ngắt hái, đột nhiên, hắn co rúm lại, thân mình trượt xuống, haitay theo bản năng muốn che trước ngực, nhưng lại lập tức khống chế được sự khácthường của mình, tùy tiện ngồi như cũ.
Tay Tương Liễu chậm rãitrượt từ cổ hắn, ngón tay vuốt ve đùa bỡn xương quai xanh của hắn một lát, lạivuốt ve xuống dưới.
Tiểu Lục vội bắt lấy tayhắn, vui cười nói: “Ta là nam, cho dù ngươi thích đàn ông, cũng nên tìm ngườinào tuấn tú một chút.”
“Ngươi là nam?” Khóe môicòn dính vết máu của Tương Liễu hơi hếch lên, tựa như cười tựa như giễu cợt,“Nếu ngươi thật sự là nam, thì sao có thể dụ dỗ được Phỉ Phỉ?” (Ởchương trước Tiểu Lục hát để dụ Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ mà nghe thấy tiếng hát bithương của thiếu nữ thì sẽ hiện ra.)
Tiểu Lục hoang mang trongnháy mắt, cười nói: “Ta không tin ngươi không thể biến ảo tiếng nói và hìnhthể.”
“Ta càng tin trực giáccủa dã thú.”
“Nếu trực giác của dã thúdùng tốt như vậy, thì Mao Cầu của ngươi sẽ không bị ta hạ độc, thiên hạ màkhông có cái gì gọi là cạm bẫy, thì thợ săn đã sớm không cần săn thú rồi.”
“Rốt cuộc ngươi dùnghuyễn hình gì? Linh lực của ngươi thấp kém, lại không thể tra rõ, giống như đâylà thân thể thật sự của ngươi!” (Huyễn hình: biến ảo,biến hóa hình dạng.)
Tiểu Lục bất mãn nói:“Đây vốn là thân thể thật sự của ta!”
Tương Liễu theo dõi hắn,hai tròng mắt tối đen như mực. Lòng Tiểu Lục kinh hoàng, vùng mạnh tay TươngLiễu ra, nhắm mắt lại, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi, “Sờ đi, sờđi, sờ xong rồi thì đừng có hoài nghi v vẩn ta là nữ!”
Tương Liễu liếc hắn mộtcái, “Ta không có hứng thú với khối thân thể giả này của ngươi!” Hắn buông TiểuLục ra, xoay người rời khỏi ao, nằm trên giường nhỏ, bắt đầu chữa thương.
Trái tim treo trên cổhọng của Tiểu Lục rốt cuộc cũng chậm rãi hạ xuống, vốn còn mang trọng thương,lại bị Tương Liễu hút máu, Tiểu Lục cảm thấy đầu óc mờ mịt, nặng hơn ngàn cân,ngửa người nằm trên mặt nước, cũng bắt đầu chữa thương.
Một ngày sau, Cảnh tìmtới gần đó.
Trên người Tương Liễu còncó thương tích, dựa vào tính đa nghi của hắn, hiển nhiên không muốn chạm mặtvới người có khả năng uy hiếp đến mình. Trước khi Cảnh phát hiện ra sơn động họẩn thân, hắn lặng yên rời đi, để lại Tiểu Lục không thể động đậy.
Lúc Cảnh đi vào, nhìnthấy Tiểu Lục nổi trên mặt nước, sắc mặt trắng bệch, cả người là vết thương,nhắm mắt nặng nề mà ngủ.
Cảnh dò xét mạch của hắn,lập tức ôm lấy hắn, bước nhanh đi ra sơn động, triệu hồi tọa kỵ.
Hơn mười ngày sau, TiểuLục tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cực kỳ tao nhã.
Minh châu treo cao, tơlụa rủ xuống, bên ngoài đang là mùa hè nóng bức mà bên trong lại rất mát mẻ, từcửa sổ đang mở rộng có thể nhìn thấy hoa tươi nở đầy trong sân, hoa nhài, tốhinh, kiếm lan (lay ơn),xạ hương đằng, chu cẩn, ngọc quế, hồng tiêu, đồ bà,đảm bặc (1)… Dưới mái hiên, treo một hàng chuông gió, dùng bông tuyết đọng lạiquanh năm ở cực bắc làm thành, màu đỏ thắm, trúc màu xanh, màu tím màu chàm,sen trắng dưới ánh trăng… Phối hợp với sắc thái của bông tuyết, điêu khắc thànhhình dạng các loại hoa. Gió nhẹ thổi qua, mang theo khí lạnh của bông tuyết,tỏa ra bốn phía, làm cho cả đình viện đều mát mẻ như xuân.
Tiểu Lục khoác áo đứnglên, đi đến hành lang, Cảnh đứng lên từ vườn hoa, yên lặng nhìn hắn.
Ánh mặt trời tươi đẹp,hoa tươi hừng hực sức sống, còn có một vị quân tử, như kim như tíkhuê như bích,tất cả đều là cảnh đẹp ý vui, làm người ta vui mừng. (Nhưkim như tích, như khuê như bích là hai câu thở tả vẻ đẹp của người quân tử.)
Tiểu Lục đi đến trước mặtCảnh, mỉm cười than nhẹ: “Chén vàng ta rót rượu vào, uống say cho khỏi nhớthương dạt dào! Chén sừng tự rót đầy vơi, khỏi đau thương mãi, uống say, sayvùi!” Từ chết đến sống, để ta tạm thời phóng túng một chút, bi thương này sẽkhông nghĩ nữa.
Nguyên văn câu thơ trên:“Ngã cô chước bỉ kim lôi, duy dĩ bất vĩnh hoài! Ngã cô chước bỉ hủy quang, duydĩ bất vĩnh thương!” Đây là thơ của Chu Nam, mình dựa theo phần dịch thơ của TạQuang Phát. Nguồn: thivien.net.
Cảnh đưa tay, khẽ vuốtqua gương mặt hắn, tựa như xác nhận hắn thật sự như lúc ban đầu. Tiểu Lục hơinghiêng đầu, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp của hắn, Cảnh ôm lấy Tiểu Lục, dịudàng mà dùng sức ôm hắn vào trong ngực.
Tiểu Lục nhắm hai mắtlại, đầu nhẹ nhàng tựa lên vai Cảnh. Giờ khắc này, họ là Thập Thất, Tiểu Lục.
Leng keng leng keng ——tiếng chén rơi xuống đất.
Tiểu Lục ngẩng đầu, thấyTĩnh Dạ dại ra đứng dưới hành lang, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Hứng thú trong cơ thểTiểu Lục thiêu đốt hừng hực, hắn duy trì tư thế vừa rồi, nhắm mắt lại, làm bộkhông nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, chờ xem phản ứng của Cảnh.
Cảnh lại làm cho Tiểu Lụcthất vọng, hắn trấn định dị thường, coi như không nghe thấy gì, không biết điềugì, vẫn yên lặng ôm lấy Tiểu Lục. Có ý như mặc cho thiên hạ loạn thành bùnnhão, hắn vẫn mang khí thế sừng sững.
Tĩnh Dạ nhẹ nhàng bướcngắn, đã đi tới, “Là thương thế của Lục công tử nặng thêm sao? Để nô tỳ đỡcho!”
Tiểu Lục xì một tiếng bậtcười, đúng là trấn định giống nhau! Hắn tránh khỏi tay Cảnh, lui ra phía sauvài bước, cười nhìn
Tĩnh Dạ hành lễ với hắn,“Ân cứu giúp của công tử, không thể báo đáp, trước xin hãy nhận lễ này của nôtì.”
Tiểu Lục mỉm cười tránhđi, “Công tử nhà ngươi cũng đã cứu ta, mọi người không ai nợ ai.” Tiểu Lục ômquyền với Cảnh, “Lão Mộc và bọn họ đang chờ ta, ta trở về đây.”
Tiểu Lục xoay người bướcđi, Cảnh vươn tay, lại chậm rãi thu về, chỉ nhìn bóng lưng Tiểu Lục biến mất ởhành lang uốn khúc.
(1) Chị em nhà hoa trìnhlang một chút nhé:
Hoa nhài:
Hoanhài
Tố hinh
Tốhinh
Lay ơn (kiếm lan)
Layơn
Xạ hương đằng
Xạhương đằng
Chu cẩn
Ngọcquế
Hồng tiêu (chính là hoachuối)
Hồngtiêu
Đồ bà (mình không tìmthấy)
Đảm bặc
Đảmbặc
Tiểu Lục nhìn qua rấtkhỏe, nhưng thân thể vẫn không có sức, làm việc một chút đã mệt. Tuy nhiên đãmột thời gian rồi hắn không kiếm tiền, cả nhà đều phải ăn cơm, cho nên hắnkhông thể nghỉ ngơi, Hồi Xuân Đường vẫn mở cửa làm ăn như trước.
Tang Điềm Nhi đi theoTiểu Lục, Tiểu Lục nói, nàng động tay, hai người cùng phối hợp, xem bệnh bốcthuốc, vậy mà cũng có khuôn có dạng, đâu vào đấy.
Đôi khi có bệnh nhân bịngoại thương đến cầu y, Tang Điềm Nhi không sợ máu, cũng không sợ ghê tởm, dướisự chỉ bảo của Tiểu Lục, nàng xử lý sạch sẽ miệng vết thương, băng bó lại, làmcòn cẩn thận hơn Tiểu Lục. Lúc bệnh nhân rời đi, miệng cứ cảm tạ không ngừng.
Tiểu Lục khen: “Ngươi nấucơm, không thừa muối thì thiếu muối; ngươi giặt quần áo, vốn có thể mặc nămnăm, biến thành hai năm; ngươi dọn dẹp phòng, lộn xộn đến mức chẳng có chỗ đặtchân; nhưng ngươi lại biết nhìn mặt lựa lời, rất có thiên phú hầu hạ ngườikhác.”
Tang Điềm Nhi cười khổ,“Lục ca, huynh đang khen ta sao?”
Tiểu Lục nói: “Xem bệnhchẳng phải là cần nhìn mặt lựa lời sao? Chăm sóc bệnh nhân không phải là hầu hạngười khác sao? Ta thấy ngươi có thể học y thuật.”
Tang Điềm Nhi chợt ngẩngđầu lên, nhìn thẳng vào Tiểu Lục.
Tiểu Lục chậm rãi nói:“Ma Tử và Xuyến Tử theo ta hai mươi mấy năm, nhưng cuối cùng vẫn không kiếm cơmbằng nghề này được. Ta nhìn ra ngươi không tệ, nếu ngươi bằng lòng, thì hãy họchỏi cho tốt. Không cầu gì nhiều, chỉ cần học chút bản lãnh chữa bệnh vô sinh,thì đời này ngươi và Xuyến Tử không đói được.”
“Lục ca sẵn lòng dạy ta?”
“Vì sao không sẵn lòng?Ngươi có thể làm việc có thể lười nhác.”
Tang Điềm Nhi quỳ xuống,dập đầu lạy ba cái, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn Lục ca đã thành toàn, “
Cuộc đời nàng đã trải quabiết bao chuyện, đi theo nàng như bóng với hình. Cho dù Xuyến Tử dùng mọi cáchyêu thương nàng, nhưng nàng đã xem qua bao nhiêu thế sự trên đời, lòng người dễđổi, nàng không dám đem tất cả đặt lên một người đàn ông. Cuộc sống của nàng vàXuyến Tử, nàng tựa như chỉ là hư tình giả ý, Xuyến Tử thực tình thực lòng, thậtgiống như nàng ở trên, Xuyến Tử ở dưới. Nhưng thực tế, nàng bò rạp dưới cát samạc, đang cầu xin hèn mọn. Xuân Đào có thể đúng lý hợp tình cãi nhau với Ma Tử,có thể đuổi Ma Tử khỏi nhà mẹ đẻ, mà nàng lại luôn cẩn trọng hòa giải trước khicơn giận bùng nổ, nàng và Xuyến Tử vốn không có cha mẹ. Nàng đã nhìn nhiều tìnhcảm gió trăng làm sao không biết, trượng phu không phải ân khách, không thểngày ngày đều thêm mỡ vào mật, loại chống đỡ không ngang hàng đó ngọt ngào ânái mà hư ảo, nhưng nàng một thân một mình, không có chỗ dựa, tâm tư trăm mốikhông thể kể cùng ai, chỉ có thể dùng nụ cười để cất giấu tuyệt vọng, làm bộdũng cảm tiến bước. Thế nhưng, nàng không ngờ có một người có thể biết được, cóthể thương tiếc.
Cảm ơn đã thành toàn, làmcho nàng có thể đúng lý hợp tình, ngang hàng sống qua ngày, bảo vệ gia đình họ.
Tiểu Lục ôn hòa nói: “Hãyhiếu thuận với lão Mộc, nếu khi các ngươi chết, ông ấy còn sống, thì các conngươi cũng phải hiếu thuận với ông ấy.”
Tang Điềm Nhi hoang mangkhông hiểu nhìn Tiểu Lục. Tiểu Lục mỉm cười.
Trong lòng Tang Điềm Nhiý thức được điều gì đó, nặng nề gật đầu, “Huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cholão Mộc và Xuyến Tử.”
Hiên đi vào y đường (phòngkhách của y quán),ngồi đối diện Tiểu Lục: “Đang dặn dò chuyện hậu sự?”
Tiểu Lục bưng chén nướclên, cúi đầu, giấu đi bốn bề dậy sóng trong mắt, mỉm cười phân phó Tang Điềm Nhi:“Đến ruộng thuốc giúp Xuyến Tử làm việc.”
Tang Điềm Nhi nhìn thoángqua Hiên, yên lặng lui
Tiểu Lục lại thong thảuống mấy ngụm nước, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Hiên, “Đại giá quang lâm, có gìchỉ bảo?”
Hiên trầm mặc một lúc lâumới hỏi: “Vì sao cứu ta?”
Tiểu Lục cười hì hì nói:“Ngươi mà chết, cổ trong cơ thể ngươi cũng chết, ta nuôi cổ không dễ dàng,không muốn làm cho nó chết.”
Hiên nhìn hắn, vẻ mặtTiểu Lục thản nhiên. Tiểu Lục rót nước cho hắn, thương lượng nói: “Mặc dù tabắt A Niệm, nhưng vẫn chưa thực sự tổn hại nàng, chỉ trêu đùa một phen thôi.Thủ hạ của ngươi làm ta bị thương, ta cũng không để cho ngươi dễ chịu. TuyTương Liễu lấy ta làm bẫy, nhưng ta cũng đã cứu ngươi. Chúng ta coi như có báođã báo, có thể huề nhau không?”
Hiên hỏi: “Khi nào thìgiải trừ cổ cho ta?”
Tiểu Lục suy tư một látnói: “Chờ đến khi ngươi rời khỏi trấn Thanh Thủy.”
Ngón tay Hiên gõ nhẹ lênbàn, “Vì sao bây giờ không thể giải trừ?”
“Ngươi là người mang lòngcao xa, sẽ phải rời khỏi trấn Thanh Thủy nhanh thôi, chờ lúc ngươi rời đi, tatất sẽ giải cổ. Cổ này không có hại gì, tác dụng duy nhất là ta đau ngươi cũngđau, chỉ cần ngươi không làm ta bị thương, ngươi hiển nhiên sẽ không đau, tachỉ mong một chút an lòng.”
“Được.” Hiên đứng dậy rờiđi, lúc tới cửa, đột nhiên quay đầu, “Lúc nào rảnh, có thể đến quán rượu tìm tauống rượu.”
Tiểu Lục chắp tay nói lờicảm tạ, “Được.”
Hiên nhướng mày mà cười,“Chú ý thân mình, khi có thương tích, cấm dục một chút!” (Cấmdục: chịu đựng ham muốn dục vọng.)
“…” Tiểu Lục mờ mịt khônghiểu, hắn khi nào thì cần dục ch
Hiên sờ soạng cổ mình,cười rời đi. Tiểu Lục vẫn không hiểu, chớp chớp mắt, một lát sau, hắn mím môi,lén lút cười rộ lên, thật sự có thể tìm ngươi uống rượu sao? Trong lòng cótiếng nói phản đối, nhưng lại có tiếng nói rằng, hắn sẽ rời đi rất nhanh, bâygiờ không uống thì sau này sẽ không có cơ hội.
Mùa đông đến, thương tíchcủa Tiểu Lục đã khỏi hẳn.
Mấy tháng nay, vì thânthể dễ mệt nên cả ngày Tiểu Lục ở trong phòng, vừa vặn có cả đống thời gian dạyTang Điềm Nhi.
Tang Điềm Nhi hết sứcnghiêm túc học y, ngày nào cũng bận rộn, quan hệ của nàng và Xuyến Tử có biếnhóa tinh tế. Sau khi Tang Điềm Nhi gả cho Xuyến Tử, rất kiêng kị, tận lực lảngtránh quan hệ trước đó của mình, mà giờ đây thi thoảng nàng lại vô thức vừanghiền thuốc vừa ngâm nga những khúc hát đã học. Trước đây, chuyện gì Tang ĐiềmNhi cũng nghe theo Xuyến Tử, mà bây giờ đôi khi Xuyến Tử làm việc chậm, nàng sẽlớn tiếng thúc giục, Tang Điềm Nhi càng ngày càng giống như nữ chủ nhân của HồiXuân Đường.
Tiểu Lục cười tủm tỉmnhìn Tang Điềm Nhi có gian khổ có nỗ lực giữ lấy hạnh phúc mong manh, giống nhưcây non ở nơi đất hoang vu lạnh giá cố gắng đâm chồi trổ nhụy, sinh mệnh bền bỉlàm người đứng xem cũng cảm thấy được sức lực của nó.
Chạng vạng, tuyết bắt đầurơi.
Đây là trận tuyết đầutiên trong năm, lão Mộc hâm nóng rượu, gọi to Tiểu Lục và Xuyến Tử uống rượuvới lão, Tiểu Lục nhớ tới lời mười uống rượu của một người khác, ngẩn ngườinhìn bông tuyết.
Tang Điềm Nhi cầm đènlồng đi từ bên ngoài vào, vừa giậm chân rũ tuyết vừa đưa đèn lồng cho Xuyến Tử.
Xuyến Tử đang muốn thổitắt đèn lồng, Tiểu Lục đột nhiên cầm lấy, không mang mũ chắn tuyết đã cầm đènlồng ra khỏi phòng.
Lão Mộc kêu: “Ngươi khônguống rượu?”
Tiểu Lục không đầu lại,chỉ phất phất tay.
Bất chấp tuyết đang rơi,đi qua dãy phố dài, Tiểu Lục đến trước quán rượu của Hiên, bỗng hắn lại do dự.
Cầm đèn lồng, lẳng lặngđứng trước cửa một lát, Tiểu Lục xoay người trở về.
“Đã đến, vì sao không đivào ngồi một chút?” Hiên đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Tiểu Lục.
Tiểu Lục chậm rãi quaylại, cười nói: “Ta không thấy ánh đèn, nghĩ rằng các ngươi không có ở nhà.”
Hiên chỉ cười, không tínhbắt bẻ lời nói dối của Tiểu Lục.
Tiểu Lục theo sau lưngHiên, xuyên qua phòng khách, tiến vào sân sau. Không biết Hiên mang tới từ đâumột gốc mai, lúc này đang ra nhụy, hoa mai rực rỡ cả đình viện.
Hiên thấy Tiểu Lục đánhgiá cây mai, nói: “A Niệm muốn xem, trồng cho nàng xem chơi.”
Tiểu Lục nói: “Ngươi cũngthật thương muội muội.” Năm đó chẳng qua chỉ là lời đùa nghịch, bây giờ nói ralại có hàng trăm tư vị.
Hai người ngồi trêngiường sưởi ấm, Hiên bày năm, sáu món ăn, để một chiếc bếp lò nhỏ, đặt rượu lênnấu.
Cửa chính và cửa sổ đềumở rộng, bông tuyết, hoa mai thu hết vào đáy mắt, có một sự thú vị đặc biệt.
Hai người không nóichuyện, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình và uống rượu. Một người là cảnhgiác chưa hết, lười phải miễn cưỡng; một người lại là chịu đựng xót xa, im lặngkhông nói.
Đây là quán rượu, thiếucái gì thì thiếu chứ không thiếu rượu. Rượu rót ra cứ như nước, Tiểu Lục dầndần có mấy phần men say, cười hỏi: “A Niệm sao có thể cho phép ta ngồi ở đâyuống rượu?”
Hiên giảo hoạt cười, “Tửulượng của nàng vô cùng ké một ly liền gục, bây giờ chắc đang làm mộng đẹp rồi.”
Tiểu Lục nói: “Ta thấycác ngươi là Thần tộc, lại đều là con cháu thế gia đại tộc, vì sao phải chạyđến trấn Thanh Thủy này chịu khổ?”
Hiên nói: “Ta cho rằngngươi biết nguyên nhân.”
“Giết Tương Liễu sao?”Tiểu Lục lắc đầu, “Người như các ngươi căn bản không cần tự động tay giếtngười.”
Hiên mỉm cười, Tiểu Lụcnâng chén rượu, chạm chén với hắn, “Nói một chút xem!”
“Nguyên nhân thật sự nóira có lẽ ngươi không tin.”
“Ta tin.”
“Vậy… Được rồi! Nói chongươi! Tài nghệ chưng cất rượu này ta học từ sư phụ, có một lần sư phụ uốngsay, ông ấy kể cho ta chuyện hồi trẻ của mình. Ông nói khi đó mình còn khôngphải là tộc trưởng gia tộc, ông lấy thân phận người bình thường đi ngao du khắpĐại Hoang, làm nghề rèn vũ khí ở một trấn nhỏ mà kiếm sống, sống một cuộc sốngbình thường. Có một ngày, một thiếu niên tìm ông rèn vũ khí, dụ dỗ ông làmviệc, hứa hẹn rượu ngon nhưng hóa ra lại là rượu kém, từ đó ông có một ngườibằng hữu duy nhất trong cuộc đời. Ta ghi nhớ kỹ câu chuyện này, hồi nhỏ thườngnghĩ tương lai ta cũng muốn có cuộc sống của người bình thường, ta cũng có thểgặp một người bằng hữu tâm đầu ý hợp mà kết giao.”
Hiên nói xong, nhìn TiểuLục, “Ngươi tin lời ta nói không?”
“Tin!”
“Vì sao? Không cảm thấylý do này rất vớ vẩn à?”
“Ta có thể cảm giác đượclời ngươi nói là thật.”
Hiên thở dài, “Nhưng tachẳng phải sư phụ, ta mặc dù bán rượu, nhưng chưa thật sự có cuộc sống củangười
Tiểu Lục cười an ủi, “Mỗingười đều có may mắn gặp gỡ riêng, ngươi cũng hiểu biết rất nhiều.”
Hiên tự giễu cười, “Đúngvậy, sư phụ không bị người ta hạ cổ.”
Tiểu Lục chống đầu cười,“Vậy ngươi phải cảm ơn ta.”
Hiên hỏi: “Vì sao cứuta?”
Tiểu Lục bưng chén rượu,bất mãn nói: “Ta còn chưa say đâu! Tra hỏi quá sớm đó!”
Hiên cười nói: “Ta đâychờ ngươi say, sẽ hỏi lại.”
Tiểu Lục lắc lắc ngóntay, “Không có khả năng.”
“Vì sao không có khảnăng?”
Tiểu Lục uống liền bachén rượu, “Bởi vì… Ta muốn ngủ.” Gục xuống bàn, nặng nề ngủ.
Hiên lay lay hắn, “Khôngngờ tửu lượng của ngươi không tệ!” Đi đóng cửa cửa sổ, cảm thấy đầu nặng chânnhẹ, dứt khoát uống liền mấy chén, rồi nằm lên giường ngủ. Trong đêm khuya, khitỉnh lại, Tiểu Lục đã đi, chỉ còn đồ ăn và tàn rượu trên giường, Hiên cười yênlặng.
Cách mấy ngày, rượu hoamai năm trước Hiên cất đã có thể uống.
Ban ngày Hiên ở trongquán bán rượu, buổi tối bỗng hưng trí, cầm theo hai vò rượu đi tìm Tiểu Lục.
Tiểu Lục thấy hắn, sửngsốt một chút rồi mới mời hắn vào.
Trong nhà Tiểu Lục khôngcó đồ uống rượu kiểu cách, đều dùng bát uống. Tiểu Lục cầm hai cái bát, lấy cổvịt, chân gà hắn hay ăn dùng làm đồ nhắm.
Hai người vẫn trầm mặcuống rượu nh uống hết một vò, cả hai đều thoáng chút men say.
Hiên hỏi: “Tại sao ngươiở trấn Thanh Thủy?”
“Lưu lạc khắp nơi, đi tớiđi lui cuối cùng tới đây, cảm thấy thích nên liền ở.”
“Ngươi và Cửu Mệnh TươngLiễu… Rất thân quen?”
Tiểu Lục nâng đầu, suy tưmột lát nói: “Vấn đề này không thích hợp trả lời khi uống rượu.”
“Vậy uống mấy bát thì trảlời.”
Hiên rót một bát to choTiểu Lục, Tiểu Lục uống xong, nói: “Ta sợ hắn, nhưng không ghét hắn. Ta và hắnkhông phải kẻ địch, nhưng khẳng định không phải bằng hữu.”
Hiên nói: “Đáng tiếc hắnquá khôn khéo, bằng không ta thật sự muốn uống rượu bình thường một lần vớihắn.”
Tiểu Lục hỏi: “Ngươi và ANiệm… Chỉ là tình cảm huynh muội?”
Hiên nhẹ giọng cười, “Vấnđề này thì thật thích hợp trả lời khi uống rượu.”
Tiểu Lục rót một bát lớncho hắn, sau khi Hiên uống hết, lại ngây người, một lúc lâu vẫn không nóichuyện. Tiểu Lục lại rót một bát lớn cho hắn, Hiên uống cạn một hơi, lấy ra mộtchiếc túi thơm mang theo bên người. Mở túi thơm, mang ra một quả lông xù, trắngmuốt như quả cầu tuyết, hắn run run, quả cầu lông đó biến lớn, trở thành chiếcđuôi hồ ly trắng, “Đây là bảo bối của muội muội ta, trước khi chúng ta chiatay, nàng tặng cho ta, nói rằng tạm thời cho ta mượn chơi, tạm thời này cũng đãhơn ba trăm năm!”
Hiên khẽ vuốt ve chiếcđuôi hồ ly trắng, “Muội muội là con gái của cô cô và sư phụ ta, ta đồng ý vớicô cô rằng sẽ chăm sóc muội muội, nhưng ta không giữ lời. Khi muội muội còn rấtnhỏ đã bị mất tích, họ đều nói nàng đã chết, nhưng ta vẫn ôm hy vọng, mong mỏinàng còn sống, chờ nàng trở về lấy chiếc đuôi hồ ly này. A Niệm cũng là con gáicủa sư phụ, cưng chiều nàng cũng giống như cưng chiều muội
Tiểu Lục tựa như thảnnhiên uống rượu, lấy tay đỡ trán, lúc giơ bát rượu lên uống, lén lút che đigiọt lệ nơi khóe mắt.
Hiên biến chiếc đuôi hồly thành quả cầu nhỏ, cất vào túi thơm, để lại trong người. Hắn rót đầy rượu,chạm bát với Tiểu Lục, uống một hơi cạn sạch.
Hai vò rượu uống hết, haingười đều say mà ngủ gục. Trong đêm khuya, khi Tiểu Lục tỉnh lại, Hiên đã đi.
Tiểu Lục không ngủ tiếp,trợn tròn mắt, ngẩn người đến hừng đông.
Cả mùa đông, Tiểu Lục vàHiên cách năm ba bữa lại uống rượu cùng nhau.
Ban đầu, khi uống rượuhai người còn tán hươu tán vượn, nhưng ngày dài, Hiên nửa thật nửa giả coi TiểuLục là bằng hữu, thậm chí còn nghiêm túc thỉnh giáo tài sử dụng độc của TiểuLục.
Tiểu Lục cực kỳ thẳngthắn với Hiên, chẳng hạn như giảng về thuốc độc, hễ biết là nói, đã nói là nóihết, các loại kỹ xảo hạ độc đều giảng kỹ càng cho hắn, các phương pháp tránhđộc đơn giản hữu hiệu cũng cẩn thận nói rõ ràng. Đôi khi, Tiểu Lục còn nghiêmcẩn nhắc nhở hắn: “Tương Liễu muốn giết ngươi, tuy hắn không có khả năng pháibinh tiến vào trấn Thanh Thủy, nhưng nghĩa quân Thần Nông dù sao cũng chiếm giữở đây mấy trăm năm, ngươi vẫn nên kịp thời rời đi.”
Hiên cảm thấy họ có thểchân thành cởi mở làm bằng hữu, nhưng khi Hiên muốn tiến thêm một bước, TiểuLục lại cười giả ngu giả ngốc.
Hai người giống như chỉlà bạn nhậu, lúc say, cười nói; lúc tỉnh, lại thành người lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.