Sau buổi trưa cuối thu,là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày.
Khi không có bệnh nhân,Tiểu Lục thích lấy một mảnh lá sen che kín ánh mắt, ngửa mặt nằm trên chiếuphơi thảo dược, hai tay áp vào tai duỗi thẳng lên, hai chân khép thoải mái, mũichân chốc xuống. Cả người thẳng tắp tựa như một đường thẳng, tưởng tượng thânthể có thể kéo dài vô tận, cảm giác gân cốt kéo căng đó, hợp với ánh mặt trờiấm áp, lá sen thơm ngát, cứ như xương cốt được ngâm trong rượu, say mê tuyệtvời.
Hắn đã từng khích lệ MaTử và Xuyến Tử phơi nắng giống hắn, nhưng Ma Tử và Xuyến Tử ngại xấu mặt giữaban ngày, nên tới giờ vẫn không học theo hắn. Vì vậy loại cảm giác tuyệt vờinày, Tiểu Lục chỉ có thể cô đơn độc hưởng một mình.
Tiểu Lục kéo căng đủ rồi,chậm rãi thu tay lại, hất lá sen ra, thấy Thập Thất đang xắt thuốc.
Từ khi con gái của Ma Tửsinh ra, gần như hắn luôn ở nhà đồ tể Cao. Xuyến Tử vốn có thể làm chút việc,nhưng ba tháng nay hắn ra ngoài cả ngày, không biết đang làm gì. Trong y quánchỉ còn Thập Thất, nhưng Tiểu Lục không hề cảm thấy việc nhiều hơn trước kia,ngược lại càng thanh nhàn bớt lo, mỗi lần nghĩ đến cái gì, vừa quyết định đilàm, đã thấy Thập Thất làm xong rồi.
Tiểu Lục ngồi xếp bằngtrên chiếu, đội lá sen lên đầu, nhìn Thập Thất làm việc hết sức chuyên chú.Thập Thất luôn cúi đầu xắt thuốc, đến khi xắt xong, cân thuốc cẩn thận rồi bỏvào trong hộp thuốc, chờ hộp thuốc trang bị đầy đủ, hắn lại bắt đầu xắt mộtloại thuốc khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tuong-tu/30183/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.