“Thẩm thúc thúc…” Thẩm Thời Thích nhìn thiếu niên có chút mất tự nhiên trước mắt, bật cười nói: “Đừng căng thẳng, ngồi đi. Còn nhớ lần chúng ta gặp mặt trước đây không?” Đã qua nhiều năm như vậy, lần thứ hai nhìn thấy người đã tài trợ cho mình, nói Cốc Vũ không khẩn trương là giả, cậu gật đầu: “Năm tôi 14 tuổi đã gặp ngài một lần ở viện mồ côi, thời điểm đó ảnh của ngài đã được treo ở trên hành lang rồi. Mấy năm nay tôi vẫn rất cảm kích ngài…” Về điều này, Thẩm Thời Thích quả thật tin tưởng không nghi ngờ. Tuy rằng lúc trước hắn chỉ là vì danh tiếng của công ty mà tài trợ cho Cốc Vũ, nhưng từ lúc đó trở đi, mỗi tháng đứa bé này đều sẽ viết thư, thậm chí đến lúc hết học kỳ sẽ gửi kèm cả bảng điểm tới cho mình. Mỗi bức thư đều mở đầu bằng “Kính gửi Thẩm thúc thúc”, sau đó trong thư, bất kể là băn khoăn cùng mờ mịt lúc dậy thì, ước mơ cùng hi vọng sau khi thi lên đại học hay là hưng phấn mừng rỡ khi nhận được lời mời đóng quảng cáo đầu tiên, mọi chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ được cậu thật tâm và cẩn thận viết vào. Bình thường Thẩm Thời Thích rất bận, có khi mấy tháng mới có thời gian đọc thư của cậu một lần, tuy vậy dù hắn chỉ đọc qua một chút vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng sự kính trọng cùng cảm kích sâu sắc của Cốc Vũ đối với mình giữa những hàng chữ. Đứa bé này quả thật là đã coi hắn thành chú chân dài của cậu rồi. Cốc Vũ cũng là một người biết vươn lên, lựa chọn đi theo con đường điện ảnh khắc khổ, đi làm công miễn phí ở phim trường, chăm chỉ học tập rèn luyện, sau đó may mắn được một đạo diễn nhìn trúng. Sau khi quảng cáo của cậu được phát vào năm ngoái, không ít kịch bản phim cũng được gửi tới, Cốc Vũ hiện tại còn chưa tốt nghiệp đại học nhưng đã có thể coi như là một tiểu minh tinh. Đặc biệt chính là dù cho đã dần dần trở nên nổi tiếng, Cốc Vũ vẫn không quên đi người đã tài trợ cho mình, vẫn kiên trì viết thư gửi cho hắn, hơn nữa còn gửi kèm thêm một nửa số tiền thù lao nhận được của bộ phim đầu tiên cậu đóng, nửa còn lại thì gửi tới viện mồ côi mình đã nuôi cậu lớn lên. Ngón tay thon dài của Thẩm Thời Thích gõ nhẹ mặt bàn gỗ đen bóng, nở nụ cười nói: “Thư ký Tôn đã nói rõ chuyện với cậu chưa?” Mặt Cốc Vũ hơi ửng hồng, nhẹ nhàng “Rồi.” một tiếng. Hai ngày trước, thư ký riêng của Thẩm Thời Thích Tôn Nguyên liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của Cốc Vũ, gặp cậu tại trường, sau đó ngắn gọn nói cho cậu biết chuyện. Nội dung Tôn Nguyên nói không nhiều, nhưng đủ để khiến cho Cốc Vũ qua hai ngày vẫn chưa phản ứng được. Thẩm Thời Thích bảo thư ký Tôn hỏi cậu, có đồng ý kết hôn với hắn không? Khi ấy Cốc Vũ rất bối rối, thư ký Tôn lúc này mới giải thích rõ ràng, thứ Thẩm Thời Thích cần phải lấy được thông qua cuộc hôn nhân này hóa ra lại có liên quan tới gia quy của Thẩm gia. Bắt đầu từ đời ông cố Thẩm gia, trong Thẩm gia có một quy định, khi gia chủ tạ thế mà người thừa kế vẫn chưa lập gia đình, phần di sản thừa kế sẽ bị đóng băng 30%, đợi tới khi người thừa kế đã ổn định gia đình thì mới có thể kế thừa nốt phần tài sản còn lại này. Ông cố Thẩm gia lo lắng không phải không có lý. Nếu như tuổi của người thừa kế còn quá nhỏ, lại không có trưởng bối trợ giúp thì rất có thể gặp vô số tình huống, đầu tư thất bại, không giỏi kinh doanh… cái nào cũng có thể khiến gia nghiệp lụn bại. Nhưng nếu như có 30% tài sản này thì có thể tránh được trường hợp xấu nhất, đợi tới khi đã lập gia đình, có vợ con rồi tất nhiên lại càng phải suy nghĩ kĩ càng hơn, có người rằng buộc, mà 30% tài sản này cũng tự nhiên trở thành một đường lui nếu như gặp sự cố. Gia quy tổ tông Thẩm gia truyền xuống tất nhiên là có đạo lý, cho nên bây giờ mặc dù trong Thẩm gia đã không còn quá quan trọng, cha Thẩm Thời Thích trước khi tạ thế vẫn làm đúng theo gia quy, đóng băng 30% tài sản mình để lại, đợi tới khi nào Thẩm Thời Thích kết hôn rồi thì mới có thể sử dụng. Dù thiếu mất một phần tài sản thừa kế, những năm này Thẩm Thời Thích vẫn quản lý tốt Thẩm thị, gần như không phạm phải sai lầm nào. Thẩm thị không ngừng được mở rộng, lĩnh vực hoạt động cũng ngày càng nhiều, có thể nói là không ngừng phát triển. Cho tới năm ngoái Thẩm Thời Thích muốn mở rộng Thẩm thị thêm lần nữa, nên cần phải có thêm một lượng tiền lớn để sử dụng. Thế nhưng tiền thu hồi từ hạng mục đầu tư lại vẫn chậm chạp chưa thu được. Tất nhiên là Thẩm Thời Thích không muốn ngừng lại việc mở rộng sản nghiệp, chính vào lúc này hắn lại nhớ tới 30% phần tài sản mà mình vẫn chưa được thừa kế kia. Thẩm Thời Thích năm nay 34 tuổi, dù cũng có lúc bị dính vào scandal nhưng đến giờ vẫn còn độc thân, mà hắn lại vẫn chưa có dự định kết hôn trong tương lai gần. Sau khi suy xét kỹ lưỡng, cuối cùng Thẩm Thời Thích chọn ra đối tượng phù hợp nhất chính là Cốc Vũ. Thư ký Tôn nói rất rõ ràng, Cốc Vũ là nam, sau khi hai người kết hôn dù có làm gì thì cũng sẽ không có con, vậy nên căn bản sẽ không có khả năng xảy ra tranh cãi khi hai người ly hôn. Mà Cốc Vũ lại là côi nhi lớn lên tại viện mồ côi, như vậy sẽ không có họ hàng gần xa đột nhiên đến gây chuyện. Bề ngoài cùng tính cách của Cốc Vũ cũng không tệ, hiện tại cũng có chút danh tiếng, đủ điều kiện để khi Thẩm Thời Thích đưa cậu về nhà không bị người khác nói hắn tùy tiện tìm người để cùng kết hôn. Mà quan trọng nhất chính là, Thẩm Thời Thích đã tài trợ cho Cốc Vũ nhiều năm, đối với cậu có đại ân. “Tôi nghĩ nếu là ngài, sau khi kết hôn chắc hẳn sẽ không gây phiền toái cho Thẩm tổng, khiến Thẩm tổng khó xử.” Đây là nguyên văn lời nói thư ký Tôn nói với Cốc Vũ lúc đó. Xét trên mọi phương diện, Cốc Vũ thực sự là một ứng cử viên cực kỳ phù hợp. Thẩm Thời Thích tất nhiên không phải là lấy ân ra uy hiếp Cốc Vũ, khi Tôn thư ký nói rõ với cậu lợi ích Thẩm Thời Thích có được từ cuộc hôn nhân này, anh ta cũng giải thích rõ ràng bảo đảm của Thẩm Thời Thích đối với cậu: Để Cốc Vũ ký kết hợp đồng với công ty giải trí dưới trướng Thẩm thị với điều kiện ưu đãi nhất mỗi tháng Cốc Vũ có thể nhận từ Thẩm Thời Thích không ít phí sinh hoạt, tới khi quan hệ này kết thúc, Thẩm Thời Thích cũng sẽ chi trả cho cậu một khoản tiền nữa. Hơn nữa thư ký Tôn còn đảm bào rằng, sau khi kết hôn, Thẩm Thời Thích sẽ tuyệt đối tôn trọng và cho Cốc Vũ tự do cá nhân, không bắt cậu phải thực hiện “nghĩa vụ sau khi kết hôn”, cũng sẽ không công khai thông tin về đối tượng kết hôn của mình. Hiện tại dù luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua vài năm, nhưng dư luận xã hội ít nhiều vẫn có chút thành kiến đối với việc này. Cho nên đối với thành tựu của Cốc Vũ hiện tại hay tương lai trở thành nhân vật nổi tiếng của cậu, việc không công khai bản thân cậu có bạn đời là người đồng tính sẽ giúp cho sự nghiệp của cậu thuận lợi hơn. Giao dịch được lên kế hoạch chi tiết, phương diện nào cũng đều rất hoàn thiện. Về tình hay về lý, thư ký Tôn đều chắc chắn Cốc Vũ sẽ đồng ý, nhưng ngoài dự kiến của anh ta, câu trả lời của Cốc Vũ lại là, cậu muốn gặp Thẩm Thời Thích một lần. Bởi vì thế cho nên mới có buổi gặp mặt hôm nay của hai người. Thẩm Thời Thích nhìn cậu con trai nhỏ hơn mình mười sáu tuổi ở đối diện, cười hỏi: “Thư ký Tôn còn có chỗ nào chưa nói rõ không? Hay là cậu ngại không tiện hỏi hắn nên muốn hỏi tôi?” Cốc Vũ ngước mắt lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: “Tôi… muốn trực tiếp nói cảm ơn ngài một lần. Mấy năm nay nhờ có ngài tài trợ, tôi mới có thể hoàn thành việc học của mình.” Là một người làm nghệ thuật, tiền Cốc Vũ cần dùng nhiều hơn những người khác rất nhiều, phúc lợi xã hội chỉ có thể cung cấp cho một phần nhỏ nhu cầu trước khi học đại học của cậu, còn toàn bộ học phí đắt đỏ kia đều là được Thẩm Thời Thích tài trợ cho. Thẩm Thời Thích nở nụ cười: “Không có gì. Cậu hẳn biết là, phần tiền kia đối với tôi cũng không đáng là bao.” Cốc Vũ không đồng ý, khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không thể nói vậy. Không thể vì ngài giàu có mà lại đi coi việc thiện ngài làm thành việc đương nhiên được.” Thẩm Thời Thích cảm thấy hơi bất ngờ: “Hiện tại người như cậu nói càng ngày càng ít. Mọi người đều chỉ nghĩ, anh đã có tiền như vậy thì lấy ra chút tiền như thế đâu có tính là gì.” Cốc Vũ hơi cau mày, Thẩm Thời Thích phẩy tay biểu thị ý muốn dừng đề tài này tại đây. Thẩm Thời Thích ôn nhu hỏi: “Vậy giờ câu trả lời của cậu là gì? Cốc Vũ, tạm thời kết hôn với tôi được không?” Gò má Cốc Vũ lại hơi hồng lên, cậu nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi đồng ý.” Thẩm Thời Thích mỉm cười, đứng dậy đưa tay về phía Cốc Vũ: “Hợp tác vui vẻ.” Cốc Vũ cẩn thận nắm lấy tay Thẩm Thời Thích. Ba ngày sau, Cốc Vũ chính thức ký kết với Thẩm thị truyền thông. Có người nói, Thẩm thị truyền thông rất coi trọng thực tập sinh này, trong hai năm tới sẽ trọng điểm đầu tư đào tạo Cốc Vũ. Nửa tháng sau, tin tức Thẩm Thời Thích bí mật kết hôn ở nước ngoài điên cuồng càn quét các trang tin tức giải trí lớn. Người nhà họ Thẩm giấu rất kín việc kết hôn này, giới truyền thông đào bới nửa ngày cũng không ra tin tức gì, chỉ biết được là người yêu mới cưới về của Thẩm Thời Thích vừa thành niên năm nay. Sau khi bí mật kết hôn, lúc được phỏng vấn Thẩm Thời Thích cũng từ chối tiết lộ thông tin về người yêu của mình, cũng không đưa ra ảnh cưới, nhưng theo như lời nói, Thẩm Thời Thích đối với người yêu hết sức hài lòng, vô cùng trân trọng yêu chiều người ta, lập tức khiến vô số tâm hồn thiếu nữ phải tan nát. Kết hôn được nửa tháng, vợ chồng son Thẩm Thời Thích trở về Thẩm trạch ở miền nam gặp người nhà. Sau khi hạ cánh hai người liền lên xe, hành lý để người lo liệu. Thẩm Thời Thích gọi cho mẹ Thẩm một cuộc điện thoại xong, chú ý thấy sắc mặt Cốc Vũ, hỏi: “Sao thế? Không thoải mái?” Cốc Vũ vội lắc đầu. Cậu cười khan một cái, thẳng thắn nói: “Tôi…hơi căng thẳng.” Thẩm Thời Thích nở một nụ cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: “Không cần nghĩ nhiều. Mẹ tôi đã xem ảnh rồi, bà đối với cậu rất hài lòng. Còn những người khác… Ở dưới quê mọi người không ở riêng, cả nhà chú tôi trừ khi đi du lịch thì đều ở đó. Có điều chúng ta sẽ không ở tầng một, không phải cả ngày giáp mặt với họ, cho nên cậu không cần để ý.” Cốc Vũ gật đầu, nghĩ một lúc lại nghi hoặc nói: “Thẩm thúc thúc, chúng ta…” Thẩm Thời Thích bất đắc dĩ nhìn Cốc Vũ, Cốc Vũ lập tức xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, ý tôi là…” Thẩm Thời Thích hơi buồn cười nhìn Cốc Vũ, Cốc Vũ thực sự không gọi ra cái tên kia được, đành gian nan đổi giọng: “Tiên sinh…” “Thẩm Thời Thích cười nhìn Cốc Vũ: “Nói đi.” Cốc Vũ khô khan nói: “Đều ở cùng nhau… Nói vậy buổi tối chúng ta…” Thẩm Thời Thích hớn hở: “Ngủ ở phòng tôi.” Cốc Vũ ngây người, Thẩm Thời Thích cười: “Yên tâm, giường trong phòng ngủ của tôi rất lớn, ngủ cách nhau một đoạn cũng không sao, mà Thẩm thúc thúc cũng sẽ không làm gì cậu cả. Được rồi, đến nhà rồi, chút nữa nhớ đừng gọi sai.” Xe nhanh chóng lái vào một cánh cửa lớn có chạm trổ hoa văn, đi thẳng vào bên trong. Thẩm Thời Thích xuống xe, rất ga lăng thay Cốc Vũ mở cửa xe. Cốc Vũ hít sâu một lúc, sau đó xuống xe. – Lảm nhảm chút về cái tên, cũng như giải thích vì sao Thẩm Thời Thích lại nói là Cốc Vũ đã coi anh thành “Chú chân dài” của cậu: “Chú chân dài” – tên tiếng anh nguyên văn là Daddy long legs, là một tác phẩm của nhà văn Mỹ Jean Webster. Tiểu thuyết này được viết vào năm 1912 với nhân vật chính là Jerusha “Judy” Abbott. Jerusha lớn lên tại viện mồ côi, đã luôn phải sống khổ cực và có mơ ước trở thành nhà văn. Đến một ngày một người đàn ông giàu có đã đề nghị tài trợ cho cô học hết đại học và giúp cô hoàn thành ước mơ viết văn của mình với điều kiện cô phải viết thư cho ông một lần mỗi tháng. Jerusha chưa từng gặp người đàn ông, nhưng đã từng thấy bóng ông từ đằng sau và biết ông rất cao và có một đôi chân dài. Vì thế cô đã gọi đùa ông là “Chú chân dài”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]