Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi lại Xuân. Một năm cứ trôi qua êm ả như vậy, từ năm này qua năm khác.
Nhiều khi tớ thắc mắc tại sao mình lại chẳng thể tìm được cho mình một lối về, một mái ấm và cả một người vì tớ mà yêu cả thế giới. Há phải chăng là do tớ còn nhỏ, chưa hiểu hết được thế nào là một mái ấm.
Mỗi buổi sáng tớ vẫn như vậy, vẫn chạy một mình đến trường. Không ai đưa đón mỗi buổi chiều, buổi tối vẫn hoàn thành công việc được giao.
Tớ không tham gia câu lạc bộ của trường, thời gian ngoài đến trường ra, tớ giành để đi làm đỡ đần gia đình. Thỉnh thoảng tớ dành một chút tình yêu cho việc đọc sách, còn một chút để yêu đời.
Tớ vốn dĩ là người từng rất hướng nội, tớ không thích nói chuyện với người khác cho đến khi tớ gặp được một ai đó, tớ thật sự rất yêu thích người ấy.
Tớ thích mùa Xuân ấm áp, lại thích mùa Hạ đầy nắng, cả mùa Thu nữa, mùa Đông thật ra cũng chẳng tệ chút nào đâu.
Cơn mưa mùa Hạ thường đến bất chợt khi chúng ta không ngờ đến. Tớ không thích điều đó, những tớ lại thích cái cảm giác lành lạnh sau mưa.
Tớ đa sầu, đa cảm lắm. Nhiều lúc còn đa tình nữa, có những lúc lại si tình đến lạ.
Có một cậu em học cùng khoa hỏi tớ là:
"Tại sao em thấy chị hay than thở cuộc sống thế? Có những lúc lại rất im lặng không nói gì cả."
Tớ chỉ nói:
"Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-thanh-va-nhung-cuoc-gap-go/2823202/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.