Một giờ sáng nay, anh Việt Anh đã nhắn tin cho tớ:
"Em còn thức không?"
"Em có."
"Ngày mai em rảnh ca nào? Để anh ship sách."
Hôm trước mình có nói là anh lấy bảo sẽ tặng sách nhưng nửa tháng rồi, tớ cứ nghĩ anh ấy quên. Hóa ra là vì bận đi đòi nợ quá nên giờ mới nhớ.
Nhưng Hà Nội mưa quá, hôm nay mà ship từ Thường Tín vào nội thành Đống Đa thì cũng tội.
Thế là sắp tới tớ sẽ có thêm vài quyển sách của Vãn Tình, sách chữa lành theo đúng nghĩa.
Tớ và Việt Anh quen nhau qua một app hẹn hò, mà giờ tớ bận không chơi nữa nên xóa rồi. Việt Anh năm nay hai mươi lăm tuổi, độc thân vui tính ngồi bán sách, quan trọng hơn là chưa muốn có bồ.
Đợt đấy tớ buồn nên tìm người tâm sự, trên đấy có khá nhiều người, nhưng rất ít khi tớ nói chuyện với họ hợp ý nhau. Cho đến khi gặp Việt Anh, tớ cũng không nói chuyện nhiều, nếu có thì chủ yếu là về Sách và những nỗi niềm của tác giả.
Anh ấy nói chuyện với kiểu cách của một người lịch thiệp, trưởng thành. Anh ấy cho tớ biết kiểu, nói chuyện với một người trưởng thành thật khác biệt.
Tớ hay nói chuyện với các bạn gen Z, cụ thể là từ 2000 đến 2004, có lúc cũng có 1999, 1998. Họ nói chuyện phóng khoáng, nói chuyện tự nhiên, kèm theo cả những sự ngây thơ, có một chút chưa chín chắn và thêm cả là nội dung câu chuyện không được đa dạng. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-thanh-va-nhung-cuoc-gap-go/2823200/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.