Chương trước
Chương sau

"Dính dáng gì tới ta chứ? Ta rất giữ gìn thanh tuy đó!" Bần đạo lập tức kháng nghị.
"Ha ha, ngươi cưới liên tiếp mười mấy lão bà còn có mặt mũi nói giữ gìn thanh quy?" Con khỉ cười to nói: "Lão đệ, Tam Hại chúng ta mặc dù vô sỉ nhưng cũng phải có một hạn độ nha?"
"Chỉ có mười thôi, trời đất, không phải là mười mấy." Bần đạo khinh thường nói: "Ta vẫn cho rằng chỉ có người không biết đếm số mới thật sự là vô sỉ."
"Ngươi nói ai không biết đếm hả?" Con khỉ nhất thời tức giận nhảy dựng lên, hắn bình sinh ghét nhất người khác nói hắn không có văn hóa.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, gặp mặt không phải đánh nhau thì cãi ầm ĩ, các ngươi không mệt nhưng ta rất là mệt mỏi." Thường Nga cười khổ nói: "Ngồi xuống trước uống chén trà rồi lại nói tiếp !"
"Hừ." Bần đạo và con khỉ hừ một tiếng ngồi xuống uống trà.
Ngay sau đó Thường Nga nói với ta: "Những phu nhân kia đâu?"
"Các nàng gần đây đang tu luyện pháp bảo nên đồng thời bế quan hết rồi, chưa có ai đi ra." Bần đạo giải thích. Lấy được siêu cấp bảo bối là tốt nhưng nếu muốn phát huy uy lực lên đến tối đa vẫn phải khổ công không ngừng tế luyện mới được. Các nàng cũng chưa quen thuộc với con khỉ già này, cho nên ta không vội mang các nàng qua giới thiệu.
"Ài, phải không đó?" Con khỉ trêu chọc: "Không phải là các nàng ghét bỏ ngươi là mũi trâu thô lỗ nên không đi theo ngươi hả?"
"Ha ha." Bần đạo lập tức cười nói: "Ta thô lỗ? Quả thực nói giỡn, so với ngươi thì ta coi như cực kỳ văn nhã rồi."
"Không sai." Vong Ưu lập tức nói theo: "Ta nghe Thường Nga tỷ tỷ nói, mỗi ngày ngươi chỉ làm ba chuyện tu luyện, uống rượu và đánh nhau. Toàn bộ đều là hành vi thô lỗ. Từ đó có thể thấy được ngươi thô lỗ cỡ nào rồi."
"Thôi đi!" Con khỉ khinh thường nói: "Vậy thì lỗ mũi trâu không phải giống ta sao? Hắn ngoại trừ đi gây phiền toái ra còn làm chuyện gì văn nhã được chứ?"
"Dĩ nhiên." Vong Ưu cười ha hả nói: "Ít nhất hắn vẫn thường tán tỉnh một đám phu nhân."
"Ha ha." Hai người khỉ già và Thường Nga lập tức cười nghiêng ngả.
"Ài!" Bần đạo nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt, hận không tìm được cái lỗ trực tiếp chui vào núp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
"Cái này ta đây cũng biết." Con khỉ cười đắc ý nói.
Vong Ưu buồn cười nói: "Ngươi biết cái gì? Bất cứ chuyện gì ngươi làm ta đều nghe nói. Thường Nga tỷ tỷ bảo ngươi theo nàng ngắm trăng ngâm thơ, kết quả ngươi chỉ tập trung uống rượu, uống nhiều quá nhất thời cao hứng múa gậy tại chỗ, đánh tan cả bữa tiệc mà Thường Nga tỷ tỷ cực khổ nấu nướng. Không phải đã chọc cho Thường Nga tỷ tỷ giận đến mấy ngày không thèm để ý ngươi hay sao?"
"Chuyện này..." Con khỉ buồn bực gãi gãi đầu, cười khổ nói: "Làm sao ngươi biết ?"
"Ngươi bây giờ đã là Ngọc đế rồi, nhất cử nhất động của ngươi đều bị toàn bộ Thần Giới chú ý, chuyện lớn như vậy tự nhiên vừa ra khỏi cửa liền trở thành trò cười cả Thần Giới. Ta không cần hỏi thăm người khác cũng tự đến nói cho ta nghe." Vong Ưu cười nói.
"Cái bọn lắm mồm." Con khỉ hung hăng nói.
Bần đạo hưng phấn hỏi: "Con khỉ già từng trải qua tình cảnh hay ho như thế? Còn gì nữa không?"
"Đương nhiên là có." Vong Ưu cười nói: "Cảnh tượng hay nhất là khi Thiên Đình cử hành yến hội, đến thời điểm cao trào Thường Nga tỷ tỷ muốn biểu diễn một vũ khúc cho mọi người thưởng thức. Kết quả tất cả mọi người đều bị Thường Nga tỷ tỷ chinh phục, người người mở to mắt ra nhìn. Sợ nhìn ít một chút là lỡ mất cơ hội, duy chỉ có con khỉ đầu gỗ này lúc mới bắt đầu còn từng vỗ tay vài cái. Sau đó vào thời điểm mấu chốt lại ngủ thiếp đi."
"Ha ha." Bần đạo nhất thời cười muốn té ghế, luôn miệng nói: "Thật là quá buồn cười, thật là quá hay ho rồi, Thường Nga tỷ tỷ được xưng là đệ nhất vũ công trên Thần Giới, không ngờ trong lúc nàng khiêu vũ có người còn có thể ngủ được, quả thực là không nể mặt mà!"
"Đó là dĩ nhiên, lúc đó tân khách cũng bị con khỉ làm cho sợ hãi không nhỏ đó." Vong Ưu cười hỏi: "Thường Nga tỷ tỷ, lúc ấy ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Ta lúc ấy ngay cả tâm tự tử cũng có rồi." Thường Nga cười khổ nói: "Đó chính là vũ khúc ta tỉ mỉ chuẩn bị mấy năm mới hoàn thành, vốn tưởng rằng sẽ được con khỉ kia tán thưởng không ngớt. Không ngờ nó lại trở thành bài hát ru cho người ta ngủ. Hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ngươi nghĩ ta làm sao hạ đài đây? Lúc đó ta vô cùng buồn bực."
Mặc dù đã là chuyện mấy năm về trước, một khi Thường Nga nhắc tới vẫn cứ hận muốn cắn con khỉ nát xương.
"Hắc hắc." Con khỉ thấy tình thế không ổn, vội vàng cười làm lành nói: "Thất ngộ, thất ngộ, lần sau ta bảo đảm không bao giờ ngủ nữa."
"Ngươi còn muốn có lần sau?" Thường Nga bất mãn nói: "Sau này ta không biểu diễn ca múa cho ngươi xem nữa, tuyệt đối là khinh nhờn nghệ thuật."
"Đúng, đúng, căn bản là đàn gảy tai trâu." Bần đạo cười ha hả bỏ đá xuống giếng.
"Không đúng, tại sao có thể nói là đàn gảy tai trâu đâu, phải nói là múa qua mắt khỉ." Vong Ưu cũng trêu hắn.
Con khỉ bị chúng ta chọc giận đến ngứa hàm răng, căm tức trừng mắt cả giận nói: "Athena, ngươi là bại tướng dưới tay không có tư cách nói chuyện. Mũi trâu, nếu như ngươi không phục chúng ta có thể thử luận bàn một phen? Để cho ta nhìn xem ngươi mấy năm này ngươi tiến bộ ra sao?"
"Ngươi xác định muốn thử?" Bần đạo cười híp mắt nói.
"Ài, thế nào, ngươi sợ?" Con khỉ cười nói: "Không phải đã bị mười mấy cô vợ ép khô rồi hả?"
"Cái tên này!" Bần đạo dở khóc dở cười nói: "Ngươi đã muốn tìm kích thích, ta đây cũng không khách khí làm gì, nhưng ta phải nói trước là ta xuất thủ không lưu tình đâu đó!"
Dứt lời bần đạo giơ tay tế ra Hạo Thiên thần kiếm, âm thầm báo cho tiểu Lục truyền ma lực vào, nhất thời Hạo Thiên thần kiếm phát ra hàng tỉ ánh sao chói sáng tạo thành mấy chục kiếm quang khổng lồ.
"Trời đất, thuộc tính "không gì không phá – vô kiên bất tồi" ?" Ta đây vừa xuất tuyệt chiêu gần đây mới lĩnh ngộ liền làm con khỉ nhất thời kinh hãi, Con khỉ từng nhìn thấy ta sử dụng chiêu này một lần khi Đạo Môn bị người chim tập kích. Nhưng lần đó hắn nhìn thấy ta chỉ có khả năng tạm thời sử dụng chứ không thể kéo dài. Hoàn toàn không giống với lần này. Hắn vội vàng hỏi: "Đây là chuyện gì? Chỉ dựa vào thực lực của ngươi căn bản không thể nào phát ra loại thuộc tính biến thái này được? Chỉ có cao nhân như sư phụ ngươi mới có thể làm được, ngay cả ta còn làm không được kia mà. Ngươi rốt cuộc vì sao đánh ra, mau thành thật khai báo cho ta."
"Ha ha." Bần đạo cười đắc ý nói: "Đây là bí mật, hắc hắc, ta không nói đó, ngươi định làm gì ta hả?"
"Ngươi, cái tên mũi trâu đáng giận." Con khỉ nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại đây sẽ không khách khí nữa."
"Tốt thôi, nếu ngươi thật sự muốn hoạt động gân cốt, ta đây đành phải phụng bồi. Chẳng qua ngươi cũng rõ ràng một điều, Hạo Thiên thần kiếm xuất ra thuộc tính không gì không phá này vô cùng lợi hại, cấp bậc tổng chỉ huy người chim như Hòa Lạp cũng bị ta chém một kiếm phá hủy năm kiện thần khí. Nhà ngươi đã tận mắt nhìn thấy kia mà. Nếu như một hồi ta không cẩn thận lỡ tay chặt đứt Kim Cô Bổng thì ngươi nhưng đừng có bảo ta bồi thường đó."
"Ngươi..." Con khỉ lập tức hạ nhiệt ngay, hắn dĩ nhiên biết Hạo Thiên thần kiếm lợi hại, đúng là ta có thể một kiếm chém đứt Kim Cô Bổng. Cho nên trong lúc nhất thời hắn bắt buộc phải từ bỏ ý niệm tranh đấu với ta. Dù sao tình cảm của hắn với Kim Cô Bổng rất là sâu đậm, tự nhiên không muốn nó bị hao tổn.
Huống chi con khỉ biết rõ ràng kiếm pháp của ta cao nhất đẳng, cho dù hắn dùng gậy chống đỡ cũng chưa chắc thắng nổi. Một khi mất đi Kim Cô Bổng thì hắn không còn là đối thủ của ta. Mặc dù hắn thích đánh nhau, nhưng lại không thích bị ngược đãi. Nếu biết là trận chiến không thắng được, hắn tuyệt đối sẽ không ngu ngốc lao ra đánh. Vì thế trong lòng hắn rất buồn bực, mặt mày nhăn nhó nói: "Có bản lãnh ngươi không dùng Hạo Thiên thần kiếm, chúng ta đánh một trận thống khoái."
"Ta có thể không cần Hạo Thiên thần kiếm." Bần đạo cười hì hì nói: "Nhưng mà ngươi cũng không thể dùng Kim Cô Bổng, như vậy mới công bình."
"Công bình cái rắm." Con khỉ cả giận nói: "Ta là một người cùng khổ, tổng cộng chỉ có một bảo bối trong tay mà thôi. Đâu có phải nhà giàu như ngươi, không dùng tới Hạo Thiên thần kiếm thì ngươi còn có Hỗn Thiên Lăng, Phật Tổ Kim Liên, Mạn Quyển Sơn Hà Phiến. Hơn nữa của cải trước tới giờ ngươi trộm cướp được cũng không ít, hiện tại ai biết tiểu tử ngươi lại mò thêm bao nhiêu bảo bối rồi? Nếu như ta dùng tay không đối chiến với một thân toàn pháp bảo của nhà ngươi, không phải là muốn mập mình hay sao?"
"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Nhưng ta chỉ là *** La Kim Tiên còn ngươi đã vượt qua Thải Vân Kiếp, cảnh giới cao hơn ta một cấp kia mà? Chẳng lẽ ngươi không nhường ta một chút gì sao?"
"Hừ, bớt nói nhảm." Con khỉ khinh thường nói: "Ngươi đã vượt qua Thải Vân Kiếp rồi, cảnh giới hai ta như nhau, tại sao ta phải nhường ngươi?"
"Oan uổng." Bần đạo buồn bực cười khổ nói: "Ta lần đó đụng tới Thải Vân Kiếp còn chưa hoàn toàn độ kiếp xong, thực lực gia tăng quá nhỏ, bây giờ ta chỉ là một vị *** La Kim Tiên mà thôi!"
"Chuyện này chỉ có thể nói rõ là nhân phẩm của ngươi có vấn đề." Con khỉ dương dương đắc ý nói.
Hiện tại trong lòng bần đạo rất buồn bực, ta vẫn chưa kịp nghĩ ra cách nào nói lại con khỉ.
"Thế nào, sư phụ ngươi còn chưa có nói rõ ràng đây là vì nguyên nhân gì hả?" Thường Nga tỷ tỷ đột nhiên hỏi.
"Không có." Bần đạo bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Trong thế giới tu chân biến số không thể biết trước quá nhiều, không có một ai có thể hoàn toàn nắm giữ được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.