"Ha hả, ta cũng vậy, tựa hồ chúng ta cũng thế thì phải." Âu Dương Nhược Lan buồn cười nói. Thì ra các nàng vẫn còn đang che mặt kia mà.
"Ha hả, chúng ta hiển nhiên không tính." Tiên Nhã cười nói: "Bởi vì chúng ta có nổi khổ tâm mà!"
Vừa lúc đó một gã che mặt la lớn: "Ai nhìn thấy một cô bé chạy vào đây không?"
Âu Dương Nhược Lan đột nhiên xoay động tròng mắt, lập tức cười hì hì nói: "Ta nhìn thấy, nàng ta đang trốn dưới cái bàn của chúng ta nè."
"Lên." Tên đầu lĩnh che mặt vung tay lên, mấy tên khác nhanh chóng bao vây cái bàn Âu Dương Nhược Lan lại.
Nhìn thấy tình thế này diễn ra, tiểu cô nương trốn dưới bàn gấp đến độ nước mắt chảy dài, căm phẫn hét vào tai Âu Dương Nhược Lan: "Ngươi không thể làm như vậy được, chẳng lẽ ngươi muốn thấy ta bị giết chết sao?"
"Ha hả, không phải như thế." Âu Dương Nhược Lan mỉm cười nói: "Tin tưởng ta, không có người nào có thể thương tổn ngươi được." Vừa nói nàng đưa tay kéo tiểu cô nương lên.
Tiểu cô nương quật cường hất tay Âu Dương Nhược Lan ra, mà bò qua Tiên Nhã ở bên cạnh, sau đó tuyệt vọng nói: "Ngươi không hiểu cái gì hết, cho rằng bằng vào thân phận của các ngươi có thể hù sợ bọn họ hay sao? Bọn họ là người của Huyết Lang đó, các ngươi biết không?"
"Huyết Lang?" Những người ngồi trong Đồ Thư Quán vừa nghe thấy cái tên này, không hề nhiều lời chút nào, lập tức lao nhanh ra ngoài, làm như những tên này là ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/773063/chuong-820.html