"Hả?" Trưởng trấn nhất thời sửng sốt trong lòng tự nhủ: "Người này không phải là đang định gạt tiền chứ?"
Bần đạo tự nhiên biết hắn nghĩ cái gì. Ta không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Cho nên ta định bán vài khối bảo thạch đổi thành tiền. Có thể tìm giúp ta người mua không?"
"À." Trưởng trấn nghe thế thì đổi thái độ, vội vàng nói: "Đại nhân, trấn nhỏ này người có kinh tế mạnh nhất chính là ta. Nếu như ngài không chê ta nguyện ý giải trừ khốn cảnh dùm cho ngài, tiến hành thu mua bảo thạch."
"Rất tốt." Bần đạo tiện tay ném ra một viên bảo thạch, nói: "Ra giá đi!"
"A? Đây là …" Trưởng trấn cầm viên bảo thạch trong tay nhìn thoáng qua, trực tiếp kích động run rẩy cả người. Đồng thời trong ánh mắt hắn lập tức toát ra một tia ánh sáng tham lam, sắc mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên đã có ý định giết người đoạt bảo.
Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy ta đang cười híp mắt, y như bị giội gáo nước lạnh vào đầu lập tức khôi phục lý trí. Một người cưỡi Ma Khuyển Vương dễ giết như vậy sao? Một người có thể tiện tay ném ra bậc bảo thạch cao cấp như vậy, thế lực sau lưng lớn tới cỡ nào chứ? Nhiều người ở chung quanh đều nhìn thấy một màn này, làm sao để giữ bí mật? Một khi sự tình bộc phát hậu quả khẳng định vô cùng nghiêm trọng, hắn tuyệt đối sẽ vạn kiếp bất phục. Hậu quả nghiêm trọng đó sẽ làm cho hắn thoáng cái tỉnh táo lại.
Trưởng trấn đưa tay lau mồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/773059/chuong-816.html