"Hừ, nói như thật vậy !" Thái Thản thần hậu khinh thường nói. Hiển nhiên nàng không thế nào tín nhiệm Hòa Lạp.
Vào giờ phút này, bần đạo rốt cục thành công chém chết Ngọc đế lão nhi ở trong Tru Tiên kiếm trận. Từ nay về sau, Ngọc đế chấp chưởng Thiên Đình thập vài chục ngàn năm, rốt cục trở thành lịch sử. Mang theo danh nhơ cả đời biến mất trên thế gian.
Hòa Lạp hiển nhiên cũng cảm thấy Ngọc đế chết đi, hắn thở dài nói: "Ngọc đế coi như một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, vốn hắn có cơ hội nhất thống hai nhà Phật Đạo, chỉ tiếc sinh không gặp thời. Hết lần này tới lần khác đụng phải cái tên khắc tinh như ngươi, ai dà, thật đáng tiếc !"
"Ha hả, quá khen, quá khen." Bần đạo cười hì hì nói: "Thế nhưng các hạ vẫn nên suy nghĩ làm sao lấy ra vài điểm chứng cớ để thuyết phục chúng ta mới tốt. Nếu như các hạ chỉ nói từ một phía mà muốn chúng ta bỏ qua tình thế tốt nhất, tựa hồ là không có khả năng đó!"
"Đúng thế, vì ngày hôm nay chúng ta đã chuẩn bị ước chừng hai mươi năm, ngươi cho rằng muốn rút lui dễ dàng lắm sao?" Vong Ưu cũng nói.
"Loại chuyện này làm gì có chứng cớ chứ?" Hòa Lạp nói: "Ta đã sống lâu như vậy, sinh tử đã sớm bỏ qua một bên rồi, các ngươi nguyện ý nghe thì nghe, không muốn nghe thì cứ tiếp tục đi. Dù sao có các ngươi chôn cùng, ta cũng không cảm thấy tịch mịch."
"Hừ, hắn nhất định là nói chuyện giật gân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/773046/chuong-803.html