Ha ha." Lão Quân buồn cười nói: "Thả bọn hắn dễ dàng nhưng bắt trở lại rất khó khăn. Chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói của ngươi, chúng ta sẽ phải thả cọp về rừng hay sao? Các hạ xem chúng ta như tiểu hài tử sao?"
"Dĩ nhiên không phải." Hòa Lạp giải thích: "Chỉ là chúng ta cùng dừng tay, bọn họ nếu còn tiếp tục đánh, tựa hồ không thích hợp cho lắm?"
"Ta thấy thế là rất tốt." Lão Quân cười nói, "Bọn họ đánh thì mặc kệ bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta cả. Không có vấn đề gì chứ?"
"Đây làm sao có thể nói là không có vấn đề?" Hòa Lạp thẹn quá thành giận nói: "Chúng ta nếu đã lấy ra thành ý hòa bình, ngừng lại tiến công. Vậy thì các ngươi nhất định phải tỏ vẻ mới đúng, cho nên các ngươi phải dừng việc vây công đồng bọn của ta ngay lập tức."
"Ha ha." Lão Quân cười to nói: "Đầu óc ngươi hỏng rồi hả? Đánh giặc là chuyện hai phương, tại sao các ngươi nói đánh là đánh, nói hoà giải một cái là chúng ta nhất định phải dừng tay? Đây là đạo lý gì chứ? Ngươi cho rằng mình mọc cánh trở thành người chim, thế nhưng đầu óc cũng biến thành đầu chim luôn rồi sao?"
"Ngươi, chẳng lẽ các ngươi không muốn hòa bình hả?" Hòa Lạp cả giận nói.
"Ha hả, chuyện này kỳ nha!" Lão Quân khinh thường cười lạnh nói: "Chúng ta đều muốn hòa bình, nhưng mà các ngươi phải nhường mới đúng chứ? Trận đại chiến này chẳng lẽ là do chúng ta khởi xướng lên sao?"
"Đúng đấy, ban đầu nhìn thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/773007/chuong-764.html