Chương trước
Chương sau

Bây giờ đổi thành bần đạo buồn bực, ta đây không phải là lấy đá đập chân mình sao? Vốn là muốn trêu chọc hắn, lại bị hắn gậy ông đập lưng ông, thật sự là tính sai a! Bất quá, chuyện cho tới nước này, quan hệ đến vấn đề mặt mũi, có cái gì cũng chỉ có thể cắn răng mà nuốt vào trong bụng, cho dù là ta tính sai cũng phải cố chịu, bần đạo há là người không chịu thừa nhận thất bại chứ?
Cho nên, cho dù ta là một bụng buồn bực, trên mặt vẫn là hào khí can vân nói với Hầu Tử :"Hầu Tử, ngươi không phải là hưởng sai bần dạo, nhặt được tiện nghi sao? Nếu giỏi, xem ta và ngươi ai giết nhiều hơn." Nói xong, ta liền nhìn xung quanh tìm đối thủ.
Hầu Tử lập tức khịt khịt mũi nói :"Tiểu tử mũi trâu! có bản lĩnh, ngươi đánh với gia gia của tên điểu nhân kia. Cho dù ngươi chỉ làm xước da của hắn, lão tôn cũng phục ngươi." Nói xong, hắn liền hướng ta chỉ về phía tên thiên sứ biến thái đang chiến đấu trong tru tiên kiếm trận. Nghe khẩu khí của hắn, tựa hồ gia hỏa này cũng phụ tử Da Hòa Hoa có quan hệ phụ tử chặt chẽ rất có thể chính là tổng chỉ huy chủ quản phân bộ chữ "Hòa" của thiên sứ quân đoàn.
Ta chửi, Hầu Tử cũng thật quá xảo quyệt, bần đạo vừa nghe thì mặt tái đi. Gia hỏa kia ta có thể đối kháng sao? Hắn phóng cái rắm cũng có thể bắn ta bay ra mấy dặm. Hầu Tử này khi nào biết gian trá như vậy a? Không ngờ chơi khó ta như vậy, thật bực quá!
Nhìn thấy khuôn mặt tái như ăn hoàng liên của bần đạo, Hầu Tử kia rất hài lòng, cũng không nói nữa, vừa bật nhảy lên, vừa kêu :"Tiểu tử mũi trâu không được sao? Ha ha! Hay là nhanh chóng chuyển làm môn hạ của lão Tôn, làm hòa thượng đi!"
Bần đạo bị hắn châm chọc, nhất thời lửa bốc lên đầu, có câu là thua người không thua trận. Hắn lại kéo về phật đạo hai phái tranh cao thấp, cơn tức này, ta bất kể thế nào cũng phải giành giật cho sư môn. Huống chi, bần đạo chẳng lẽ không đối phó được tên hỗn trướng kia sao? Chẳng qua là không có nắm chắc mà thôi, nhưng mà nếu đã bị Hầu Tử bức đến nước này, vậy không thể do dực nữa, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, liều mạng thôi.
Nghĩ vậy, bần đạo lập tức hướng Hầu Tử quát :"Ngươi không được đi! Hôm nay sẽ cho con lừa ngốc nhà ngươi xem sự lợi hại của bần đạo. Không phải chỉ là tên điểu nhân sao? Xem ta giết hắn!" Nói xong, bần đạo khẽ rung Hạo Thiên thần kiếm, lập tức trực tiếp thẳng hướng tên gia hỏa cách đó vài ngàn dặm kia.
Thấy bần đạo động thủ thật, Hầu Tử nhất thời sửng sốt, hắn theo thói quen gãi gãi đầu, lầu bầu nói :"Như thế nào ta? Tiểu tử này không phải là người xúc động a? Hai câu như vậy còn không đến mức làm hắn mất đi lý trí. Nhìn bộ dáng tiểu tử hắn còn âm mưu xảo quyệt hơn so với trước đây, tuyệt đối không phải đi chịu chết.Chẳng lẽ ở đây còn có huyền cơ gì?"
Đồng dạng nghi vấn cũng sản sinh trong lòng của các sư huynh, trên thực tế, tu đạo trọng nhất tu tâm, người nóng nảy mất bình tĩnh, nếu không phải bị bệnh thì căn bản không có khả nặng thành tiên, sớm đã bị thiên kiếp đánh thành cặn bã, không ai cho rằng ta là một người làm việc liều lĩnh. Vì thế, bọn họ cho dù có nghĩ mãi không ra ta muốn làm gì nhưng cũng không có ai đi ra ngăn trở, thậm chí còn chủ động tránh đường tiện cho ta qua tới, bọn họ đều chờ mong biểu hiện kinh người của ta.
Bần đạo tự nhiên không để cho bọn hộ thất vọng, chuyện đã tới nước này, cũng đã đến lúc tung ra đòn sát thủ. Cho nên bần đạo sau khi bay lên tới trời cao, lập từ duỗi tay từ bộ vị trái tim của bên đem chiếc lá Tiểu Lục dán lên mạnh mẽ xé xuống. Chiếc lá này đã sớm liền một da với ta, vừa xé xuống thì máu chảy đầy tay. Bần đạo đau đến nổi mồ hôi lạnh chảy ròng. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Nhưng mà đau thì mặc đau, tay bần đạo không chút nào tạm dừng, ngay sau đó liền đem chiếc lá quấn lên chuối kiếm của Hạo Thiên thần kiếm, sau đó dùng khẩu khí kiên định nhất, truyền âm cho Tiểu lục nói :"Đem lực lượng cường đại nhất của ngươi truyền cho ta."
"Ngươi điên rồi sao?" Tiểu Lục giật mình nói :"Một thành lực lượn của ta cũng có thể làm ngươi nổ tung."
"Nhưng mà hiện tại là kiếm của ta tiếp thụ lực lượng của ngươi, cho dù là hai người như ngươi cũng không làm nó nổ tung, ngươi yên tâm đi." Bần đạo giải thích nói :"Ta cần lực lượng của ngươi để phát huy hết uy lực của nó. Sau đó do ta chỉ huy nó chém ngươi, ngươi chỉ truyền lực lượng là được, ngàn vạn lần không được quấy nhiễu điều khiển của ta. Phải nhanh, không được do dự."
"Được, ngươi đã nắm chắc như vậy, ta đây giúp ngươi một lần." Tiểu Lục lập tức dứt khoát nói :"Vậy tiếp nhận đi!"
Tiếp theo, bần đạo cảm giác được từ chiếc lá trên chuối kiếm đột nhiên ùa tới một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ, thuận theo chuôi kiếm điên cuồng quán thâu tiến vào bên trong Hạo Thiên thần kiếm, chỉ có một chút năng lượng cực kỳ nhỏ bẻ tản mạn ra từ chiếc lá cũng đã chấn cho hai tay của ta đau nhói.
Theo ma lực khổng lồ của Tiểu Lục quán thâu vào Hạo Thiên thần kiếm rốt cục bắt đầu tản mát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Thân kiếm do hàng tỉ vì tinh tú hình thành, đột nhiên trong thời gian ngắn bành trướng đến mấy trăm dặm, độ rộng của thân kiếm đến mấy thước. Biến hóa lớn nhất vẫn là vô số tinh tú trên thân kiếm, ánh sáng phát ra càng thêm chói lóa. Hơn nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng chúng nó đều đang tự vận hành theo một quỹ tích huyền diệu. Nhiều ngôi sao như vậy, mỗi cái đều có quỹ đạo độc đáo của chính mình, hình thành nên một cái đồ án kỳ diệu, không thể không khiến cho người khác cảm thán cho sự thần kỳ của thần kiếm này.
Mà làm cho người ta khiếp sợ vẫn là sự biến thái cực lớn của những tinh tú này, chúng nó không chỉ sáng hơn, mấu chốt chính là bàng đại khí thế chúng nó phát ra, làm cho người ta không chút nghi ngờ lực phá hoại cực lớn của chúng. Có thể khẳng định, không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản sự vận động của những tinh tú này, những thứ có gan ngăn cản quỹ tích vận hành của bọn chúng, chỉ sợ kết cục duy nhất chính là bị những vì tinh tú này nghiền nát.
Đừng nhìn Hạo Thiên thần kiếm lúc này dài có mấy trăm dặm, bởi vì số lượng tinh tú thật sự quá nhiều, cho nên chúng nó cơ hồ là mỗi lần vận hành, một khí có đồ vật gì đó tiến vào trong thân kiếm, vậy nhất định sẽ bị vô số tinh tú cực nhỏ này mài thành bột mịn, cho dù là thần khí cũng không ngoại lệ. Đây mới chân chính là Hạo Thiên thần kiếm được xưng là vô kiến vất tồi. (không gì không phá được)
Hạo Thiên thần kiếm lai lịch không rõ, ân sư đã từng nói với ta, chỉ cần có thể phát huy được ba thành uy lực của nó, có thể làm cho thân kiếm dài ra mấy trăm dặm, đạt đến đặc hiệu vô kiến bất tồi. Đồng thời, sư phó nói, nếu phát huy được năm thành uy lực, có có một cái đặc hiệu gọi là vô lộ khả đào (không đường nào trốn được). Ý tứ chính là, chỉ cần là mục tiêu bị chủ nhân của Hạo Thiên thần kiếm nhắm vào, địch nhân ngoại trừ chỉ có thể đón đỡ ra thì không thể nào tránh thoát được. Nhưng vấn đề là, bản thân Hạo Thiên thần kiếm đã là vô kiến bất tồi, còn có cái gì có thể đón đỡ a? Cho nên, cái này căn bản là nói địch nhân chết chắc rồi!
Trước kia, bởi vì bần đạo thực lực có hạn, chỉ có thể phát huy chưa đến một thành uy lực của Hạo Thiên thần kiếm, làm cho lực lượng của tinh tú cũng chịu sư hạn chế, cho nên có rất nhiều thần khí cực kỳ cường đại không thế chém hư. Nhưng mà hiện giờ đổi thành Tiểu Lục thúc giục nó, cuối cùng có thể phát huy ra hơn ba thành uy lực, khiến cho thanh bảo kiếm được xưng là mạnh nhất trong cửu thiên thập địa, rốt cục có thể khôi phục lại phóng thái vương giả của nó.
Đồng thời, cũng làm cho ta hiểu được, cái hàm ý vô kiến bất tồi này. Trên đường đánh tới, toàn bộ điểu nhân chắn đường ta ở trên đường, đều không có ngoại lệ bị Hạo Thiên thần kiếm hoa lệ chém thành cát bụi. Quản ngươi là cấp gì, cho dù là thập dực đại thiên sứ trưởng cũng trực tiếp bị ta thuận tay chém thành thị vụng. Đáng tiếc là chủ thần đỉnh cấp trốn quá nhanh, một người cũng không bị ta chém trúng, bất quá đây kỳ thật đã là làm cho người ta rất chấn kinh rồi. Trong chính diện giao phong miễu sát thập dực đại thiên sứ trưởng, cho dù là ân sư, khi không có Hạo Thiên thần kiếm bên người cũng tuyệt đối không thể.
Chứng kiến một màn kinh người như thế, tất cả mọi người trên chiến trường đều sợ tới ngây người. Bên phía quân thiên sứ sợ tới mức ngây ngốc, toàn bộ lũ tiểu tử đứng ở lộ tuyến phi hành của ta, vội vàng né sang một bên, tránh né ôn thần ta đây. Mà đệ tử của Đạo Môn ta thì kích động đồng loạt hô lên. Về phần Hầu Tử, cả kinh đến nỗi con mắt trừng ra, không biết nước miếng trào ra ướt hết cả chân.
Có thần kiếm mạnh mẽ như thế nơi tay, bần đạo nhất thời tự tin lên rất nhiều. Ta quả thực rất có năm chắc chém về phía gia hỏa đối diện kia. Tổ hợp giữa ta, Tiểu Lục cộng với Hạo Thiên thần kiếm quả thực là một tổ hợp hoàn mỹ.
Phải biết rằng, người chém kỳ thật cần phải giải quyết chính xác hai vấn đề, một là chém không chết, một là chém không không trúng. Bần đạo đúng là chém không chết, thực lực giữa ta và gia hỏa kia kém quá xa, chỉ dựa vào lực lượng của tam cho dù là Hạo Thiên thần kiếm nơi tay cũng tuyệt đối chém không chết người ta, nói không chừng không đợi ta tới gần, đã bị người ta một mũi tên bắn bay đi. Mà Tiểu Lục thuộc vào loại chém không trúng kia. Hắn chưa từng dùng qua vũ khí, coi như cầm được bảo kiếm tốt nhất, cũng tuyệt đối không có khả năng tạo thành uy hiếp gì cho người ta. Lấy thân thủ của gia hỏa kia mà nói, né tránh công kích kiếm thuật dở tệ của Tiểu Lục, quả thật rất dễ dàng.
Nhưng mà hiện tại, tình huống đã có thể hoàn toàn không giống với lúc trước, ta và Tiểu Lục lấy thừa bù thiếu, rốt cục có thể phá huy ra lực sát thương đáng sợ của Hạo Thiên thần kiếm. Lấy lực lượng mạnh mẽ của Tiểu Lục thôi động Hạo Thiên thần kiếm, tuyệt đối có năng lực miễu sát gia hỏa kia. Về phần vấn đề trúng mục tiêu, tự nhiên có bần đạo giải quyết, bị thái cực kiếm pháp của ta bao vây, còn không có thể toàn thân trở ra. Chỉ vì ôm ý nghĩ như vậy, bần đạo mới dám lớn mật tìm tới trước mặt gia hỏa kia như thế, chủ thần siêu cấp lực địch tru tiên kiếm trận.
Khoảng cách mấy nghìn dặm, lấy tốc độ của bần đạo chỉ là một lần hô hấp. Bốn vị sư huynh của ta khi nhìn thấy Hạo Thiên thần kiếm phát uy liền lập tức minh bạch ý nghĩ của ta. Bọn họ cũng không phải là loại người cổ hủ, vào thời khắc quan hệ đến sinh tử Đạo Môn, bọn hắn cũng không cần quan tâm đến quy củ chó má mấy đánh một gì nữa, cho nên lập tức quyết định phối hợp với ta. Bọn họ lập tức toàn lực phát động tru tiên kiếm trận, toàn lực tiến công, trong nhất thời bức đối thủ luống cuống tay chân, căn bản không rảnh tay xuất thủ để đối phó ta. Giúp cho bần đạo bay đoạn đường này không có bị hắn công kích từ xa. Bằng không, sợ là ta còn chưa đến gần phạm vi công kích của Hạo Thiên Hạo Thiên thì đã bị người ta đánh bay.
Vào thời khắc khi Tiểu Lục đem uy lực của Hạo Thiên thần kiếm phát huy đến mức tận cùng, bần đạo cũng vừa lúc đi tới cách đối thủ hơn một trăm dặm, khoảng cách này có thể phát huy hết uy lực của Hạo Thiên thần kiếm. Nếu mọi chuyện chuẩn bị đã xong, bần đạo tự nhiên sẽ không khách khí, thuận tay một kiếm chém tới, đồng thời cao giọng quát :"Ngươi hãy tiếp chiêu đi, hỗn độn xuất thái cực!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.