"Lưỡng bại câu thương còn tốt hơn suốt ngày lo lắng đề phòng mạnh mà." Bần đạo mỉm cười nói: "Chỉ cần đánh cho các ngươi tàn phế, vậy thì chúng ta không cần phải lo lắng như Hải Thần, tự dưng mất tích không giải thích được, cũng không cần phải lo lắng bị ám toán sau lưng, bị nhốt trên mười vạn năm, lại càng không phải mỗi lần ra cửa đều phải thật cẩn thận ngó trước ngó sau, sợ bị người ta dùng quyết đấu ngụy trang để vây công. Ngươi nói có đúng hay không ?"
"Ngươi..." Da Cáp Đức bị ta nói cho á khẩu không trả lời được, những chuyện này đều là hắn làm, ai ai cũng rõ ràng hết thảy, hắn có phủ nhận cũng không thay đổi được gì.
"Là vì ngày sau chúng ta có thể an tâm sinh sống, xoá sạch các ngươi chính là tình thế bắt buộc." Bần đạo tiếp tục cười nói: "Hôm nay đã đến một bước này rồi, chỉ sợ dù là chúng ta chịu rút đi, ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, hắc hắc, tên đã lắp vào cung chúng ta không bắn không được aa..a."
Bần đạo nói như vậy, ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.
"Không, chỉ cần các ngươi chịu rút lui, ta thề sẽ không truy cứu." Da Cáp Đức vội vàng giải thích.
"Thôi đi, người chim các ngươi hứa hẹn còn không vang dội bằng cái rắm của ta nữa." Hỏa Tổ khinh thường nói.
"Ai dà, Da Cáp Đức lão huynh, không phải là huynh đệ ta không tín nhiệm ngươi, thật sự là do danh dự nhà ngươi không tốt mà?" Minh thần giả bộ bất đắc dĩ nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/772923/chuong-680.html