Rừng rậm đột nhiên biến mất, sương mù dày đặc trong nháy mắt tiêu tán đi, đại quân Tà Nhãn còn loạn chuyển ở trong rừng rậm hai mắt tỏa sáng, sau đó nhận thức ra đúng mục tiêu, anh dũng giết tới đây. Song vào lúc này, Vong Ưu đã chuẩn bị xong pháp thuật, lập tức phóng ra ngoài.
Bàn tay Vong Ưu vung ra, cấm chú cấp mười ba không có tiếng vang đinh tai nhức óc, cũng không có hiệu quả quang mang kinh thiên động địa, chỉ có một luồng năng lượng vô hình mơ hồ dao động nhẹ nhàng xẹt qua, lấy Vong Ưu làm trung tâm luồng năng lượng dao động này từ từ mở ra xa xa, chỉ trong chốc lát đã lướt qua khu chiến trường một lần.
Nơi năng lượng dao động đi qua, những sinh vật bị Tà Nhãn khống chế y như cây lúa bị gặt, đều nhịp ngã xuống đất không dậy nổi, một tập thể vài chục vạn chiến sĩ bổ nhào xuống thật sự quá hoa lệ. Trên toàn bộ chiến trường, ngoại trừ chúng ta ra, người có thể đứng vững cũng chỉ có mấy ngàn Tà Nhãn và những sinh vật mà Tà Nhãn bạo quân tự mình khống chế kia.
Chiến tranh luôn luôn tràn đầy biến số, mới vừa rồi đám Tà Nhãn còn lấy vài chục vạn đại quân khi dễ chúng ta, thoáng cái thành tư lệnh không quân. Sự biến hóa đột ngột này quá sức tưởng tượng rồi, ngoại trừ ta cùng Vong Ưu, không có bất kỳ người nào biết được pháp thuật này có hiệu quả như thế nào, thế cho nên song phương trong chiến tranh đều trợn mắt hốc mồm.
"Ha ha! Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/772719/chuong-476.html