Chương trước
Chương sau

Những ngày tiếp theo, bần đạo cũng bắt đầu bận rộn, lợi dụng thời gian này để chuẩn bị nhiều hơn, ta khiến cho Thương Long Giác khai báo ra một ít phương thuốc cùng phương pháp phối chế. Chủ yếu là những phương thuốc dược tề điều trị ngoại thương, dược vật phòng ngừa cảm nắng hành quân vào mùa hè, còn có dược vật trị liệu bọt nước ở dưới chân và dược vật trị liệu cảm mạo phát sốt bình thường.
Mặc dù mấy cái bệnh này mục sư có thể thoái mái trị liệu, nhưng tại bên trong quân đội, mục sư lại thiếu một cách đáng thương, chỉ có quan quân cấp bậc trên Bách phu trưởng mới có tư cách sử dụng, binh lính bình thường lúc sau bị thương chỉ có thể tự mình băng bó qua loa mà thôi, sống chết do trời. Đại chiến lần trước, thậm chí bần đạo đã điều động mục sư chuyên môn của ta xuống cứu trị cho các binh lính, nhưng vẫn không thể vãn hồi được rất nhiều tánh mạng chiến sĩ, khiến ta đau lòng muốn chết đi được.
Ma lực mục sư được phổ biến thấp hơn nhiều so với pháp sư, khiến cho bọn họ không cứu được bao nhiêu người thì ma lực đã tiêu hao hết. Cho nên ở trong phạm vi chiến đấu cục bộ, có lẽ tác dụng của một vị mục sư hết sức lớn, nhưng mà ở trong chiến tranh quy mô lớn, tác dụng của bọn họ lại nhỏ đến mức đáng thương, cho nên lần này bần đạo đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho dược vật Đức Lỗ Y phát triển rộng rãi ở bên trong quân đội.
Thương Long Giác rất hiểu rõ, mấy loại dược vật này chỉ là ở thời điểm hắn nghiên cứu phương thuốc mới tìm ra được sản phẩm phụ, pháp thuật trị liệu của mỗi bản thân Đức Lỗ Y cũng không kém hơn bao nhiêu so với Mục sư. Hắn nếu không phải muốn che dấu thân phận, một chút hắn cũng không mang ra, cho nên căn bản không tương xứng chút nào, nhìn thấy ta tôn trọng như thế, hắn vội vàng cẩn thận thuật lại tất cả chi tiết cho ta biết. Còn đưa cho một số hạt giống dược vật, với lại còn có cố ý chỉ ra phương thức sử dụng cho ta và cách thúc dục sinh trưởng.
Thương Long Giác lại lấy lòng ta lập tức viết ra cách dẫn dắt, thời điểm hiện tại không được, bây giờ đã là tháng mười rồi, phái người đi hái thuốc là không có khả năng, mà ta muốn số lượng lớn. Hiển nhiên muốn sang năm là không thích hợp, dù sao ta đã có một đống Địa Tinh pháp sư tất sẽ không có chuyện gì, cạc cạc, tất cả cũng đều đi trồng trọt cho ta.
Vì thế, sau khi bần đạo mệnh lệnh xuống, trong lãnh địa của ta tất cả Tinh Linh pháp sư thông thuộc pháp thuật Mộc hệ đều được phân chia hạt giống dược thảo đi trồng, ước chừng vài trăm người, ta muốn bọn họ nhanh chóng thu hoạch dược thảo mà ta cần, sẽ được ta thưởng lớn - trang bị ma pháp cao cấp nhất, còn lại cũng được thưởng kim tệ, có phần thưởng cự đại đó hấp dẫn, bọn họ làm rất hăng say. Hắc hắc, mặc dù không có khen thưởng bọn họ tuyệt đối cũng làm, nhưng chung quy không có như vậy sao có tính hăng say cho được.
Mấy trăm pháp sư toàn lực đẩy nhanh tốc độ, rất nhiều dược thảo được pháp thuật đề tăng, có dược thảo tất nhiên còn phải có người phối chế, làm cho Vương tiên sinh đau đầu là sử dụng đến lưu dân, rất nhiều lưu dân ôi chao tổ chức, tiến hành huấn luyện, tin tưởng rằng rất nhanh sẽ sản xuất ra được một lượng lớn dược tễ. Hắc hắc, bắt pháp sư trông trọt, toàn bộ đại lục mà dám làm theo ta như vậy thật sự quá lãng phí?
Dược vật là một chuyện đại sự, dưới sự thúc dục của bần đạo, hết thảy mọi việc được tiến hành thuận lợi, mà sau này, rốt cục hai nhóm Độc Nhãn Cự Nhân cũng đã chạy tới, hai bộ tộc bọn họ rất gần với Hồ Phong bộ tộc, tổng cộng đến đây hơn hai trăm người, sau khi dàn xếp, ta chọn những chiến sĩ trẻ tuổi mạnh mẽ, bảo bọn họ dẫn đường mang theo Khắc Lý, Hồng Nhi và Thương Long Giác cùng đi. Dẫn dắt bộ đội tinh nhuệ đi tiếp ứng những bộ lạc Độc Nhãn Cự Nhân khác.
Mà sáng sớm Tạp La đã mang mấy vạn đại quân tinh nhuệ tại lãnh địa của ta, bảo hộ hơn một vạn công tượng Ải Nhân đến bên ngoài Tinh Linh Chi Sâm xây dựng căn cứ. Bởi vì ta đã sớm phái ra thám báo hướng tình huống chung quanh tra xét, cho nên ở thời điểm chưa xuất phát, chúng ta tại trên bản đồ tìm được một vị trí thật tốt, một cái căn cứ cách Bác Lạp Tư khoảng ước chừng bảy tám ngày đường. So với căn cứ được kiến tạo trước đây – là ma tinh quặng mỏ Hỏa hệ đang được Liệt Hỏa Sư Tử thú bảo hộ cũng không phải rất xa, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ngoại trừ mấy cái này ra, ta còn làm ra một chuyện thống khoái khác, lúc trước hội họp đánh Thú Nhân, không ngờ hai ba vị đại hoàng tử đối với Dực Nhân bộ đội trong lãnh địa của ta lại rõ ràng như lòng bàn tay, điều này làm bần đạo phi thường căm tức, cũng vô cùng buồn bực, nếu sau này ta làm ra chuyện gì đều bị mấy thứ này nhìn chằm chằm, những bí mật của ta đây còn gọi là bí mật nữa không?
Vì tận lực bảo trì cơ mật tại bên trong lãnh địa của ta, bần đạo liền mệnh lệnh Ám Dạ bộ đội tiến hành loại bỏ, sau đó khiến cho các thế lực ngầm của các quốc gia tại bên trong lãnh địa của ta thậm chí là tai mắt của Giáo đình cũng đồng dạng như vậy, đương nhiên sẽ không đánh đến danh hào của ta, mà là áp dụng phương thức ám sát, muốn làm một cuộc tẩy trừ đột ngột. Trong một đêm xử lý hơn ba trăm đầu sỏ nòng cốt, số còn lại đều là con tôm con tép. Cơ hồ ngày hôm sau đều bỏ trốn mất dạng.
Ai nha, chỉ có một lần không cẩn thận ta cũng làm ngộ thương đến tai mắt của quốc vương phái trú, thật sự là ngượng ngùng a. Bần đạo xuyên qua quốc gia, rất uyển chuyện hướng quốc vương bệ hạ tỏ vẻ xin lỗi. Quốc vương bệ hạ tỏ vẻ rất là độ lượng cho đây chỉ là hiểu lầm trước đây nên không có rút đi mấy các cơ sở ngầm này, một khi đã ngộ thương, vậy chỉ cần bồi thường trợ cấp một chút kim tệ là được rồi. Sặc sặc, tình thế so với cường đạo còn cao hơn nhiều, tên gia hỏa này cũng không bao giờ chịu thua dù một ngày.
Phái tai mắt đến lãnh địa của thần tử là quốc vương không có ý tứ tín nhiệm, chuyện này rất được các vị đại thần kiêng kị. Kỳ thật, bình thường quốc vương sẽ không làm như vậy, vì làm sẽ khiến cho thủ hạ bất mãn thậm chí rời xa, mọt nguyên nhân chính không cần phải … , bởi vì thật ra quốc vương sử dụng thuế vụ quan là cách tốt nhất, vấn đề đặt tai mắt là quốc vương không sáng suốt nhất, cho đến hiện tại ở trong lãnh địa của ta cũng không có phái đến thuế vụ quan, rơi vào đường cùng đành phải phái một ít tai mắt để giám thị ta, bị ta không cẩn thận làm ngộ thương, hắn vốn muốn chống chế, nhưng ta đưa căn cứ chính xác để chứng nhận sự thật, hắn chỉ hảo hảo chịu nhận, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Cứ như vậy bần đạo buộc hắn tỏ vẻ thái độ chính là muốn giáo huấn hắn một lần, tin tưởng rằng sau lần này, ít nhất nội trong thời gian ngắn, hắn không có khả năng phái tai mắt tới nơi đây. Nếu không làm hắn nhìn nhận trong lời nói, ta sẽ xóa sạch sẽ từng người từng người một, ta còn không bị hắn làm phiền mà chết a. Nghe nói, quốc vương vì chuyện này mà đập không ít đồ dùng trong nhà, đáng thương a, chỉ sợ ta số kim tệ mà ta trợ cấp cũng không đủ hắn dùng để sắm lại những vật dụng trong nhà a?
Chẳng qua lần động tĩnh này thật sự quá lớn, tam đại đế quốc đều ngậm bồ hòn làm ngọt, cũng đành chịu mà thôi, chỉ nghĩ biện pháp khác phái tai mắt tới đây nếu có cơ hội. Nhưng mà Giáo đình thì tương đối phiền toái hơn, nổi giận đùng đùng phái giáo chủ tìm đến đây, nói là ta không có bảo vệ tốt cho tín đồ của Thần, yêu cầu ta nghiêm nghị giết hung thủ cho bằng được, kỳ thật hắn truyền giáo ở trong này không thu được nhân tâm, hiệu quả lại nhỏ bé, một bụng tức khí muốn tìm tới ta đổ lỗi. Ặc, bần đạo dễ bị khi dễ lắm sao?
Lập tức trong vòng ba ngày ta liền dâng lên đầu của hung thủ. Tên gia hỏa này vừa lòng tiêu sái ra về, sau đó bần đạo ra mệnh lệnh, làm cho tai mắt còn lại của Giáo đình toàn bộ xóa sạch, chạy đến trong giáo hội trốn cũng phải bị bắt trở về, giao cho giáo chủ tiên sinh gom góp đủ số. Đến ngày thứ ba, giáo chủ đại nhân đến gặp ta đưa lên mấy chục đầu người, may là không tức giận mà chết, run run hơn nửa ngày cũng chưa phun được lời nào, sau ném một câu sẽ báo cáo lên Giáo đình rồi thở phì phò phì phò bước đi.
Hắc hắc, mặc dù bần đạo tạm thời không thể trêu vào Giáo hoàng, nhưng không có nghĩa là sợ mấy con tôm con tép này. Mà Giáo hoàng đối việc làm của ta mặc dù có chút bất mãn, nhưng dù sao ta án kiện này được phát sinh từ trong lãnh địa của ta, nên hắn cũng không có quyền quản hạt, huống hồ hắn đang còn chuẩn bị phát động Thánh chiến. Căn bản hiện tại không có tinh lực vì mấy cái cơ sở ngầm nho nhỏ này mà tìm đến ta phiền toái, cho nên rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc. Tên này có thể nhẫn nhịn được a.
Mấy cái chuyện hỗn loạn lung tung này làm cuộc sống ta bận rộn thêm, bần đạo vẫn không quên phải tăng lên thực lực của chính mình. Vô luận là khi nào, đều lấy thực lực mà nói chuyện. Đầu tiên, bần đạo kiểm tra toàn diện thân thể Hương Hương một lần, dưới thần thức cường đại của ta tìm kiếm, bí mật trên người nàng đã bị ta giải khai.
Cái bớt ở trên người Hương Hương đích xác như miêu tả của Thương Long Giác, ẩn chứa một tia lực lượng của Thần, chẳng qua, ngoại trừ theo như lời nói của Thương Long Giác là còn có các loại dị năng ra, nó còn có tác dụng như một cái không gian đạo (như một thông thiên lộ),thông qua còn đường này, Tự Nhiên Nữ Thần mới có thể liên hệ được với vị diện này, thậm chí có thể tự mình buông xuống, có lẽ cái gọi là Thần Giáng Thuật chăng, chính là thời điểm nàng buông xuống cũng nói không chừng.
Thông qua nghiên cứu tia thần lực này, bần đạo phát giác cái gọi là Thần lực của Tự Nhiên Nữ Thần đích xác không thể xem thường, mặc dù vị tất có thể đánh đồng với bần đạo cùng Nhã Điển Na ở thời kỳ cường thịnh, nhưng tuyệt đối cũng không kém lắm. Mà lực lượng thuộc tính Mộc hệ của nàng cũng rất gần giống như Mộc hệ trong đạo gia Ngũ Hành của ta. Trong lòng bần đạo vừa động, liền nhớ tới một bộ công pháp có tên "Ất Mộc Thần Thiên". Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Lai lịch của bộ công pháp này là vô cùng không tầm thường, lúc trước ba chúng ta tại Thần giới cướp cướp bảo bối khắp nơi, từng viếng thăm không ít cao nhân ẩn sĩ, trong đó đích thực có mấy người có thể lợi hại khiến cho ba chúng ta thiệt thòi, chủ nhân của bộ công pháp này là một trong số đó, người này được xưng là Thanh Mộc đạo nhân, lai lịch vô cùng thần bí, nghe nói thành danh sớm hơn không kém bao nhiêu so với sư phụ của Tôn Ngộ Không – Bồ Đề Lão Tổ. Cả đời chỉ biết ẩn cư khổ tu Mộc hệ công pháp, cho dù có cái náo nhiệt nào đó cũng không tham gia, cho nên không xuất hiện thanh danh.
Nhưng mà bổn sự của hắn đích xác cường đại, chúng ta ngẫu nhiên biết được thanh danh của hắn, nghe nói hắn thu thập được vô sô bảo bối, lập tức tìm tới tận cửa. Mấy ngàn vạn năm qua nơi ở của hắn cũng không có kẻ trộm nào viếng thăm, cho nên chủ quan, bị ba nhân sĩ chuyên nghiệp như chúng ta lén vào, bất quá, khi chúng ta mới lấy được đến cái thứ tư thì bị phát giác. Không thể khác hơn, lúc đó liền xảy ra một hồi ác chiến.
Tên gia hỏa này thực là lợi hại, lấy một địch ba, mà còn chiếm thượng phong nữa chứ. Rơi vào đường cùng, ba loại Tam Bảo của ta cũng được xuất ra, mới miễn cưỡng áp chế dáng vẻ bệ phệ kiêu ngạo của hắn, tiếp theo đó hắn giận dữ xuất ra tuyệt học Ất Mộc đại trận, kiên quyết vây chúng ta vào bên trong. Bần đạo chẳng quản là ngũ hành tương khắc, toàn lực mà đánh, gậy Như Ý thô to cứng rắn đập vào, biến hóa ra hàng vạn hàng nghìn, hay là các loại ma pháp cấm chú của Nhã Điển Na, nhưng chẳng làm gì được trận pháp này. Đạo thuật Mộc hệ đã được tên gia hỏa này luyện đến trình độ cực kỳ biến thái, cao tới độ làm cho người khác không thể tưởng tượng được. Suốt ba năm, chúng ta không có thoát ra được, nhưng mà bị tâm cao khí ngạo của chúng ta làm cho buồn bực.
Bất quá, chúng ta cũng không phải là đèn cạn dầu, Hầu Tử cứng rắn không chết, võ công đạo pháp của bần đạo không phải là loại hao tổn, Nhã Điển Na là người quỷ quái khôn khéo, còn nắm giữ hai loại Thần khí hộ thân siêu cấp cũng là bình yên vô sự. Hơn nữa Mộc hệ đạo thuật thật sự lợi hại chính là thủ còn công thì không, Thanh Mộc đạo nhân muốn giữ chúng ta cũng không có khả năng, cuối cùng mọi người đều dàn hòa trở thành bằng hữu. Hắn đáp ứng đưa cho chúng ta mỗi người một kiện bảo bối, xem như là thành toàn cho quy củ kẻ trộm không rời tay không bao giờ, chúng ta thề sẽ không bao giờ … chạy tới chỗ hắn nữa, cũng đỡ cho hắn luôn luôn đề phòng.
Bần đạo bởi vì muốn nghiên cứu đạo thuật, thật sự thán phục đạo thuật lợi hại của hắn, cho nên mở miệng mượn điển tịch đạo thuật do hắn sáng tạo ra là "Ất Mộc Thần Thiên", nhưng Hầu Tử (Tôn Ngộ Không) và Nhã Điển Na không muốn lưu lại lâu hơn, trở về bế quan khổ luyện, ta làm mặt dày lưu lại nghiên cứu với hắn và tham khảo ở hắn về mọi mặt, nhưng hắn vẫn nhiệt tình giải đáp, không chút giấu diếm, khiến cho bần đạo được lợi không ít, ở một mức độ nào đó mà nói, hắn thậm chí cũng có thể là một nửa sư phụ của ta. Trong lúc ấy, giao tình giữa chúng ta phi thường tốt.
Chẳng qua, hiển nhiên bởi vì bần đạo thích hợp với thuật Ngũ Hành hơn, cho nên không thể luyện Mộc hệ do hắn sáng tạo ra, về phần "Ất Mộc Thần Thiên" của hắn ta chỉ dùng nó tham khảo mà thôi. Hiện tại vừa lúc thấy được thân thể tiên thiên Mộc hệ của Hương Hương. Không lẽ ta không truyền "Ất Mộc Thần Thiên" cho nàng sao? Mà cũng có lẽ Hương Hương chính là truyền nhân y bát chính thống đạo Nho của Thanh Mộc đạo nhân cũng nói không chừng a.
Bởi vì Hương Hương chưa từng tu luyện qua, cho nên không thể giống như Khắc Lý và Hồng Nhi được cấp sách liền tự mình nghiên cứu tham khảo là được. Bần đạo đành phải từng bước một chậm rãi dạy nàng. Đầu tiên ta vận dụng linh lực đả thông kinh mạch toàn thân của nàng, ra ngoài ý muốn chính là, không ngờ hết sức thoái mái. Sau đó là giảng giải kinh văn cho nàng, cái gì là trụ cột ngũ hành, v.v… còn có phải tu hành như thế nào nữa, và làm sao để thi triển pháp thuật v.v …
Ban ngày ta bận việc bên ngoài, buổi tối dạy Hương Hương tu hành. Mà thiên bẩm của Hương Hương đúng là tồn tại, thật sự cao, có lẽ là có quan hệ đến thần lực ở bên trong cơ thể nàng, tốc độ tu hành của nàng so với người bình thường nhanh hơn gấp trăm lần, chẳng qua hơn mười ngày thời gian, nàng có thể vận dụng được pháp lực ở trong cơ thể, thúc dục hoa cỏ nhỏ bay lên, bần đạo nhìn thấy cũng có chút đố kỵ. Ai, mặc dù bần đạo minh bạch rằng, con người cũng có lúc phải chết, nhưng cho đến hôm nay mới biết được. Nguyên lai, một ngày nào đó ta cũng có chết đi a?
Ngoại trừ dạy Hương Hương ra, bản thân bần đạo cũng bắt đầu chú ý tăng lên thực lực trên diện rộng. Ở trận chiến mà Thú Nhân xâm lấn, khiến cho bần đạo có một loại cảm giác nguy cơ thật sâu. Cao nhân trên đại lục thật sự rất nhiều, nguyên cứ tưởng rằng Kiếm Thánh đã là cao cấp rồi, nhưng Cuồng Tín giả bộ đội của Giáo đình, lại lấy thân phận không phải chiến sĩ. Tuôn ra một lượng lớn khổ tu mà thực lực không thua kém gì Kiếm Thánh, cái cuối cùng của Giáo đình là cấm chú. Lại làm ta một trận buồn bực không thôi.
Không chỉ nói sáu tên gia hỏa Sí Bàng xuất hiện ngoài ý muốn, mà một ngàn chiến sĩ Điểu Nhân kia, chỉ sợ hiện tại ta không thể đối kháng được, cho dù Khắc Lý và Hồng Nhi cũng không địch lại mấy trăm Điểu Nhân vây công a. Mà Cái Thứ đối mặt với Thiên sứ bốn cánh trong lời nói, có thể thu phục năm ba người đã là cực hạn rồi, nếu mười người cùng đồng loạt xuất hiện, đến hai Cái Thứ cũng đánh không lại. Mà hiện tại bần đạo chỉ có thể dựa vào một thanh phi kiếm cấp thấp đối phó với địch nhân thật sự là không đủ tầm a.
Biện pháp tăng lên thực lực trong thời gian ngắn thì bần đạo có rất nhiều. Đơn giản nhất chính là phục dụng đan dược, nhưng mà ta chỉ có một ít đan dược cao cấp thôi, với lại nhờ đan dược tăng lên thực lực không có ổn định, đối với phát triển sau này càng không có lợi, cho nên trực tiếp bỏ qua. Còn có song tu, mặc dù bên cạnh ta có rất nhiều hồng nhan, nhưng ở trong tâm khảm vẫn không thể nhận được, nếu làm như vậy rất thực sự xin lỗi đến vợ cả của chính mình là Nhã Điển Na, tối thiểu cũng phải được nàng đồng ý rồi hẳn tính? "Tiền trảm hậu tấu" không phải là phong cách của ta, làm như vậy rất mất đạo nghĩa a, không phải là thứ dễ dàng gì.
Còn có một loại nữa là tu luyện công pháp tà phái, tốc độ tuy nhanh, hơn nữa cần phải giết chóc sinh linh mới có thể thành công, tuyệt đối trong một năm rưỡi ta có thể cùng sánh vai với Giáo hoàng a. Nhưng nói gì thì nói ta cũng là một đạo nhân, làm ra chuyện khi sư diệt tổ như vậy, thì có mặt mũi nào mà đi gặp ân sư và các vị tiên hữu chứ?
Còn có một đường nữa đó là cỡi bỏ phong ấn trên người ta, cái này cũng không tốt, do quan hệ đến phong ấn, thật ra tốc độ tu luyện của ta gấp hai lần người bình thường rồi, cho nên nếu cởi bỏ phong ấn, cho dù hiện tại thực lực tăng lên một đoạn dài, nhưng hiển nhiên đối với phát triển sau này lại bất lợi, bởi vì ở tình huống này kỳ thật là làm cho tốc độ tu luyện của giảm xuống vì đại giới, mổ gà lấy trứng, trí giả không làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, bần đạo cũng không nghĩ ra được một biện pháp tốt nào, một câu cuối cùng của Hương Hương đã nhắc nhở ta, nói là "Phu quân thật là tinh linh cổ quái a" Cạc cạc, trên người bần đạo còn có nhất chiêu ám kỳ có thể tăng lên a.
Nguyên tố Tinh Linh công chúa Uy Na, nàng từ trước tới này không có rời đi, chẳng qua bởi vì bần sau này bần đạo làm ăn phát đạt, nàng có rất nhiều ma tinh để ăn, vì muốn tiêu hóa số ma tinh đó nên đã ngủ say, chỉ có những lúc ta sử dụng Đại Phong Ma Chú mới có thể tỉnh táo lại.
Hiện tại Cái Thứ đã dần dần bại lộ ra trước mắt mọi người, dựa vào âm chiêu của nó hiển nhiên cơ hội càng ngày càng xa vời, ta cơ hồ dám khẳng định, tám phần Giáo hoàng đã tuyên dương thân phận Cái Thứ ra ngoài, bằng không ba đại đế quốc cũng không có đề cử ta viễn chinh đến Uy quốc, hiển nhiên là vì ở trên biển thiết kế ra bẫy rập mưu đồ hại ta. Dĩ nhiên kế hoạch này là nhằm vào Cái Thứ, chính là vì tại trên biển chiến lực của Cái Thứ giảm đi rất nhiều.
Như vậy làm thế nào nhanh chóng tăng lên thực lực cho Uy Na mới là vấn đề cấp bách, bất quá việc này có thể đơn giản hơn một chút. Uy Na và ta đã ký kết khế ước tâm linh, tâm ý tương thông, cũng có thể mượn năng lượng lẫn nhau. Bần đạo dứt khoát đem công pháp tu hành của ta là Thái Cực Thần Công truyền thụ cho nàng, làm cho ma lực trong thân thể nàng chuyển hóa thành linh lực đạo thuật mà ta cần.
Trên thực tế ta đã sớm có tâm ý này, chỉ là không có cơ hội mà thôi, nàng thì luôn luôn ngủ nên ta không có cách nào, hiện tại chuyện quá khẩn cấp cho dù có ngủ ta cũng lôi đầu dậy, dưới tác dụng kể lễ khổ cực của ta, cuối cùng Uy Na cũng đáp ứng tu tập. Kỳ thật hiện tại cũng không tính là muộn, chỉ cần Uy Na tu luyện một đoạn thời gian, bằng vào năng lượng không đáy của nàng, chuyện này bắt đầu trở nên thực nhẹ nhàng a.
Ma lực, linh lực đều là năng lượng, bất quá chỉ có thuộc tính bất đồng mà thôi, tính chất khác thường mà thôi, bản chất của nó đều giống nhau, bằng không ta cũng không phóng ra được ma pháp. Nhưng bần đạo vẫn cho rằng, linh lực đạo gia hiển nhiên cao minh hơn so với ma lực không chỉ một bậc, bởi vì nó thay đổi rất thất thường, bao quát cả vạn vật, cơ hồ không gì là làm không được. Tưởng nghĩ ma lực lại không làm được như vậy, hỏa chính là hỏa, thủy chính là thủy, đánh nhau cơ hồ là dựa vào đánh bừa, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng đều không có, khinh bỉ a!
Sau khi Uy Na tu luyện đạo thuật của ta, kỳ thật, thực lực của nàng cũng không tăng lên nhiều lắm, ai bảo nàng không hiểu pháp thuật chi? Pháp thuật này không phải có một năm rưỡi thì không thể đạt được. Chẳng qua, bần đạo lại có một tuyệt chiêu khác, đảm bảo đối thủ của ta sẽ chấn động. Tin tưởng chiêu này vừa xuất ra, cam đoan rằng đánh đâu thắng đó – không gì cản nổi. Sặc sặc, thật sự là chờ mong một tên ngu ngốc lợi hại nào đó tìm tới cửa chính mình, ta sẽ hảo hảo cho nếm thử một chút a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.