Chương trước
Chương sau

Đây là một buổi tối âm u mất đi ánh sáng của ánh trăng do bị mây đen che mờ làm cho con người ta cảm thấy rùng rợn. Giữa khung cảnh ấy hiện ra một hắc ảnh ở chân núi phía nam lưỡng tí sơn. Bộ dáng hắn là một người chim đã mọc cánh, bất quá tuyệt đối không phải là thiên sứ, bởi vì đôi cánh của hắn giống như cánh của loài dơi, do một tầng màng thịt đen kịt tạo thành. Trên thân còn mặc một ma pháp bào màu đen, động tác của hắn thập phần linh hoạt, tại trong rừng rậm phi hành rất nhanh mặc dù thỉnh thoảng vẫn có những nhánh cây bất chợt xuất hiện trước mắt chặn đường. Hắn phi hành vô thanh vô tức, nếu không nhìn thật kỹ thì rất khó có thể phát hiện ra, cho dù là binh lính bình thường thấy phía trên đầu chợt lóe lên, bọn hắn cũng chỉ cho là mình hoa mắt mà thôi.
Ngay khi bóng đen sắp thoát ra khỏi vòng vây của Thanh Long quân đoàn, trốn tới vùng phía nam thì đột nhiên một đấu khí nhận màu vàng, mang theo sát khí cùng áp lực vô cùng từ phía trên đầu hung hăng đánh xuống, bóng đen trở tay không kịp, vội vàng tránh ra một bên. Theo một tiếng hét thảm vang lên máu tươi từ một bên cánh phun ra đầy trời.
"Ha ha!" Tiếng cười kiêu ngạo của bần đạo bất chợt vang lên trên phiến hoang sơn này, theo tiếng cười của ta vô số cây đuốc cùng rất nhiều thân ảnh cường tráng xuất hiện.
"Phùng Tu Tư ngươi nha, đi cũng không chào hỏi là sao? Thật là không biết suy nghĩ! Ha ha!" Bần đạo cưỡi Cái Thứ dưới sự hô ủng của mọi ngươi, uy phong lẫm lẫm hiện ra trước mặt hắn.
" Làm sao ngươi biết ta chạy đi?" Phùng Tu Tư hiện tại chật vật không chịu nổi, sau khi từ trên mặt đất đứng lên thì một thân đầy bùn đất dơ bẩn, một bên cánh sau khi bị đứt còn đang tí tách chảy máu tươi, nhưng mà so sánh với khuôn mặt có đôi mắt trợn tròn của hắn thì những việc này không coi vào đâu.
"Ha ha!" Ta mỉm cười nói :"Heo vẫn chính là heo, chẳng lẽ chưa có nghe qua về ma pháp tiêu ký sao?"
"Khắc Lý, lại là ngươi phá hư đại sự của ta!" Phùng Tu Tư nhằm về phía Khắc Lý bên cạnh ta cả giận nói.
Hôm trước, khi mà Phùng Tu Tư cùng Khắc Lý đối chiến, Khắc Lý theo phân phó của ta đem một cái ma pháp tiêu ký phóng tới trên người Phùng Tu Tư. Dấu hiệu này có thể tồn tại trên người Phùng Tu Tư hơn mười ngày, chỉ cần có dấu hiệu này tồn tại, vô luận Phùng Tu Tư đi đến nơi nào, Khắc Lý cũng có thể cảm ứng được. Bởi vì ma pháp tiêu ký cùng ma lực của Khắc Lý so với Phùng Tu Tư cao hơn không chỉ một bậc, cho nên Phùng Tu Tư hoàn toàn không phát giác ra trên người mình có tồn tại có tiêu ký chết người này. Hơn nữa ta đã sớm dự cảm, Phùng Tu Tư để cho đội quân của mình đóng quân giữa muôn trùng vây cho nên ta mới nhận định hắn muốn trốn chạy, quyết định của hắn nhất là một mình chạy đi, chuẩn bị tập hợp viện quân sau này lại đến giải cứu bộ hạ của hắn.
Mà ta sở dĩ mai phục như vậy, là bởi vì hắn nếu muốn đi phương bắc thì còn phải đi qua khu phòng ngự có đệ nhất sư đoàn, tương đối không an toàn, mà phía nam chỉ cần đột phá vây khốn của Thanh Long quân đoàn rồi tiến vào vùng núi không có bố trí phòng ngự. Mà tại hai cái giao lộ nơi nơi là người và đuốc hắn bay không qua được, bởi vậy ta mới nhận định hắn đi phía nam vì thế trước tiên tại chân núi phía nam lưỡng tí sơn đợi. Vì để không sơ sót, phía bắc ta còn kêu Cái Thứ làm tốt ma pháp tọa độ của cửa không gian, nếu hắn đi phía bắc, ta cũng vẫn có thể ngăn cản được, cho nên hắn hiện giờ tuyệt đối là có chắp cánh cũng không thể bay.
Khắc Lý thông qua ma pháp tiêu ký, sau khi cảm thấy Phùng Tu Tư bay nhanh về phía nam, liền suy đoán ra lộ tuyến hành động của hắn, cũng nói cho ta biết, ta lập tức dựa theo lộ tuyến hành động của hắn bố trí rất nhiều nhân thủ, sau đó mời thúc tổ tự mình mai phục trên đường, cần phải một kích liền phải khiến hắn mất đi sức chiến đấu. Tối thiểu cũng phải mất đi lực hành động. Cho nên màn mở đầu khi đang trốn chạy, bị một kiếm thần đánh lén, có thể né được tuyệt đối chưa có ai, cũng chính vì ta yêu cầu thúc tổ lưu lại cái mạng già của hắn, bằng không hắn xác định đã bị chém thành hai mảnh.
"Hừ!" Phùng Tu Tư tức giận nói :"Đừng tưởng rằng như vậy là có thể bắt được ta."
"A!" Ta ha ha cười nói :"Còn có bản lãnh gì thì giở hết ra đi, bất quá ta nói trước, bên ta chính là lấy nhiều đánh một đó."
"Ngươi... ngươi còn có phong độ nên có của một quý tộc hay không? Ngươi còn có vinh dự của một người lính hay không?" Phùng Tu Tư giận dữ hét lên :"Ta đã bị thương, các ngươi chẳng lẽ không dám solo sao? Ngươi không sợ đánh mất thể diện của Long gia sao?"
" Phong độ ta có! Vinh dự ta cũng có! Ha ha!" Bần đạo cười nói :"Nhưng mà những thứ này chỉ dùng để đối phó với người a, chẳng lẽ cũng cần đem để đối phó với người mọc cánh như ngươi sao?"
"Ha ha! Ma thú còn muốn giảng phong độ cùng vinh dự? Thật sự là buồn cười quá!" Người xung quanh ta đồng loạt cười vang.
"Ngươi!" Phùng Tu Tư bị ta mắng đến điên luôn. Vốn trưởng thành như vậy hắn cũng rất tự ti, bí mật sau bao nhiêu năm che dấu bị ta bóc trần, hắn hiện tại chẳng khác gì như bị người ta lột da, chỉ có thể trơ trụi đối mặt với sự châm chọc của mọi người. Hiện tại lại càng bị ta đương trường cười nhạo, hắn như thế nào không giận? Như thế nào không buồn bực? Trong cơn tức giận, Phùng Tu Tư tựa như nổi điên đánh về phía ta.
Thúc tổ vội vàng lên ngăn dón, hai người lập tức triển khai một hồi đại chiến. Phùng Tu Tư không biết từ chỗ nào biến ta một thanh bảo kiếm màu đỏ, cùng thúc tổ điên cuồng đối kháng. Kiếm thuật của hắn thật sự là đồ bỏ đi, căn bản không cùng cấp bậc với thúc tổ, nhưng mà thắng tại lực lượng kinh người, với lại chỉ biết liều mạng công kich, một chút ý nghĩ phòng ngự cũng không có, đồng thời, trên người cũng hắn cũng có nhiều tầng ma pháp hộ thuẫn màu máu. Thúc tổ ngay cả chém hắn mấy kiếm mới phá vỡ, sau đó một lần bổ ra một cái vết thương rất sâu, nhưng mà trong phút chốc liền đã khôi phục, ngay cả máu cũng không chảy ra được bao nhiêu, cứ như vậy sau một hồi, ngay cả miệng vết thương nơi cánh của hắn cũng hoàn toàn khép lại, thật sự là biến thái.
Thúc tổ đối với việc bắt lấy Phùng Tu Tư không có cách nào, nhưng mà Phùng Tu Tư lại có rất nhiều chủ ý đối với thúc tổ, đánh rồi đánh, hắn đột nhiên há miệng phun ra một tia máu tươi, bắn thẳng đến trước mặt thúc tổ, thúc tổ xuất thân từ sát thủ, thân pháp linh hoạt đến cực điểm, hơi nghiêng đầu liền tránh thoát, dư thế của máu tươi không hết bắn lên trên người một tên lính.
"A!" Tên lính kia vẻn vẹn kịp phát ra một tiếng hét thảm, cả người liền bốc lên yên vụ màu máu ngã xuống, trong nháy mắt huyết nhục trên người liền hóa thành máu loãng, chỉ còn có một bộ khô lâu còn nằm trên mặt đất.
"Mẹ nó! Khắc Lý lên! Tất cả mọi người tản ra!" Bần đạo tức giận nói. Sắp chết còn bị hắn cắn ngược lại, thực là khiến ta giận dữ. Vội vàng bảo các binh lính bình thường cùng mấy tướng lãnh đuổi ra xa, hiện trường cũng chỉ có ta cùng Lệ Phù Nghê còn đang cách vòng chiến bên ngoài mấy chục bước. Có Cái Thứ bảo hộ, an toàn của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề. Đáng tiếc, bần đạo nếu như linh lực khôi phục, nhất định sẽ dùng tam vị chân hỏa đem hắn nướng chín, làm sao còn để cho hắn hung hăng càn quấy chứ. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
"Vâng! Đại nhân!" Khắc Lý đáp ứng một tiếng liền gia nhập chiến đoàn. Hắn đầu tiên là gọi ra bốn khủng bố kỵ sĩ, gia nhập hàng ngũ vây công Phùng Tu Tư, sau đó gia trì pháp thuật lên bọn hắn, rồi tiếp tục hướng Phùng Tu Tư thi triển các loại nguyền rủa.
Bần đạo ở một bên quan sát, phát hiện nguyền rủa pháp thuật của Khắc Lý đối với Phùng Tu Tư tác dụng rất nhỏ, điều này rõ ràng không bình thường, Khắc Lý chính là ma pháp sư a, cho dù một con rồng bị hắn nguyền rủa, cũng sẽ trở thành trùng. Đương nhiên lời này có chút khoa trương, bất quá giảm đi ba đến năm thành sức chiến đầu là không có vấn đề! Thế nhưng Phùng Tu Tư sau khi trúng phải, sức chiến đấu không có giảm đến một thành, đây cũng là quá khó tin đi? Bất quá, nhìn bộ dáng của hắn tuyệt đối là sinh vật hắc ám, mà dường như bên cạnh ta còn có một vị công chúa là mục sư thì phải? Thừa dịp hắn không có thời gian bổ sung lại hộ thuẫn, không bằng... hắc hắc.
" Lệ Phù Nghê! "Bần đạo đem lông vũ của Đọa Lạc Thiên Sứ và một tia ý thức hữu nghị của Long tộc đưa cho nàng nói :"Vì dân chúng vô tội đã chết và báo thù cho quốc gia của ngươi, hãy dụng Thánh Quang đốt hắn cho ta."
"Ân!" Lệ Phù Nghê vừa nghe đến "Người dân vô tội chết oan" ánh mắt liền đỏ lên, kiên quyết gật đầu, cầm lấy mấy thứ ta đưa cho bắt đầu tiến hành giày xéo Phùng Tu Tư. Dưới sự tăng phúc của hai bảo vật có thể nói là thần khí, nàng là một trung cấp mục sư có thể phát ra một đạo thánh quang mâu, đây chính là thất cấp pháp thuật, dưới tình huống bình thường, nàng ít nhất phải tăng hai cấp mới có thể thi triển. Hơn nữa, có được sự tăng phúc này, đạo thánh quang mâu cũng đạt tới hơn ba thước, tốc độ cũng nhanh đến kinh người, Phùng Tu Tư căn bản không kịp né tránh đã bị bắn tới trước ngực.
Bần đạo nhìn thấy vậy âm thầm gật đầu, xem ra lực lượng của cừu hận đích xác tại thời khắc mấu chốt sẽ bạo phát ra tiềm lực kinh người. Dưới tình huống bình thường được sự trợ giúp của hai kiện bảo vật phóng ra thánh quang mâu đã là không tồi rồi, nhưng mà hiện tại lại vẫn có thể tăng cường, đây tuyệt đối là đại bạo phát của tiềm lực con người.
"A!" Phùng Tu Tư giống như bị hắt dầu sôi lên người, phát ra tiếng kêu la cực bi thảm.Thánh quang mâu không có đâm thủng thân tể hắn, mà là hoàn tan đi, tại lồng ngực của hắn đục khoét ra một cái lỗ sâu. Sau đó, da thịt trên mặt ngoài vết thương bắt đầu tuôn động chỉ chốc lát đã đem tu cái lỗ này tu bổ lại, nhưng mà bần đạo lại nhạy cảm phát hiện, lực lượng của hắn yếu đi một chút, hơn nữa tinh thần cũng sa sút. Như vậy một lát nữa bảo thúc tổ liên tiếp trên người hắn đục thêm mấy cái lỗ vết thương.
" Ta và ngươi liều mạng! "Phùng Tu Tư sau khi biết có Lệ Phù Nghê, hắn là tuyệt đối chống đỡ không được. Dưới cơn bạo nộ, đem toàn bộ tiềm lực đều bạo phát ra. Huyết khí trên người hắn đột nhiên bạo tăng rất nhiều, khí trường cường đại đem bốn khủng bố kỵ sĩ tinh anh đều đánh bay, thúc tổ bị biến hóa của hắn làm cho hoảng sợ, chính mình là người trước tiên bay nhanh ra xa. Thật là lão cáo già!
"Phác!" Phùng Tu Tư sau khi cả người bị huyết khí nồng đậm vây quanh, không có bao lâu, cái cánh bị cắt đứt của hắn theo một tiếng "phác" liền dài ra. Nguyên bản trên người hắn ma pháp bào bị thúc tổ đã sớm chém không còn ra hình dáng gì, hiện tại đã bị hắn xé đi ném xuống, mà trên người hắn hiện tại còn lại là một kiện áo giáp bao bọc do máu ngưng kết thành. Hoa văn trên đó tuy rằng tinh mỹ dị thường, nhưng nhìn lâu lại cảm thấy có một loại quỷ dị cùng tà ác không nói nên lời. Bảo kiếm trên tay hắn cũng thay đổi bộ dáng, vừa rộng lại dài.
" Đây là ngươi bức ta!" Phùng Tu Tư sau khi biến thân, đối với ta cười gian nói :"Ngươi chuẩn bị chết chưa?"
" Điều này sao có thể? "Khắc Lý kinh ngạc nói : "Đây là huyết khí giáp mà ma giới hấp huyết quỷ thân vương mới có thể có."
"Ha ha!" Phùng Tu Tư ngửa mặt lên trời cười dài, nói : "Kiến thức của ngươi quả nhiên bất phàm, đáng tiếc, hiện tại vẫn là phải chết."
"Hắn rất mạnh sao?" Bần đạo tò mò hỏi Khắc Lý :"Đại khái là ma thú cấp bậc thế nào a?"
"Ta không phải ma thú!" Phùng Tu Tư bị vấn đề ta hỏi làm tức giận đến nổi trận lôi đình, trực tiếp xông lại phía ta, vung mạnh kiếm chém tới.
Ha ha! Không phải ma thú sao có thể có hình dạng như vậy? Lừa ai đó?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.