Sau một ngày tại Tạp Đặc nghỉ ngơi và hồi phục, chúng ta lại lên đường, lúc này cuối cùng chúng ta đã có thể mua được ngựa cưỡi. Sau khi có vật cưỡi thay cho đi bộ, chúng ta dọc theo một đường lưu hoa hà hướng vương đô Tạp Đặc chạy tới. Ô! Ta vuốt vuốt cái lưng trơn truột của Cái Thứ mà trong lòng lại dâng lên lòng xúc động. Lưu hoa hà là một con sông rất lớn ở cảnh nội Tạp Đặc, nó vốn là ở trung bộ vương quốc Tạp Đặc, từ hướng bắc chảy xuôi về nam, khi sắp đến Tinh Linh chi sâm thì hợp với nhánh sông chảy ra từ Tinh Linh chi sâm, sau đó, dọc theo bên ngoài Tinh Linh chi sâm một đường chảy về đông, đổ vào Địa Trung Hải. Tại nơi đi vào cửa biến của lưu hoa hà, chính là vương đô của Tạp Đặc. Vương quốc Tạp Đặc bị nửa đoạn trước của con sông này chia làm một đông một tây, hai bộ phận. Phía Đông là một đại thảo nguyên mênh mông bao la, chỉ là tại ở bộ phận gần Địa Trung Hải mới hơi hơi có chút đồi núi nhấp nhô. Thảo nguyên này đồng cỏ và nguồn nước tốt tươi, là nơi nuôi dưỡng chiến mã nổi danh trên đại lục. Trên thảo nguyên hoa dại chịu ảnh hưởng của khí hậu vùng duyên hải, một năm có thể nở đến tám tháng, cho nên nơi này được đặt tên là tiên hoa thảo nguyên, mà hoa dại thỉnh thoảng sẽ bị gió thổi bay tới trong sông, mùa hè khi mà các hoa dại nở rộ thì trên mặt sông phủ đầy hoa dại, cho nên cái tên lưu hoa hà cũng xuất phát từ đó. Còn lại phía đông là một số miền đồi núi, lương thực tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng, nhưng mà tài nguyên khoáng sản của nó lại cực kỳ phong phú, là xưởng công binh của Tạp Đặc. Nhiều thế hệ người trong thảo nguyên ở tiên hoa thảo nguyên, trời sinh chính là ăn ngủ trên lưng ngựa, cho nên cực thiện cưỡi ngựa bắn cung. Lúc trước, bọn hắn vốn tại trên thảo nguyên này có xây dựng quốc gia của mình, tuy rằng vẻn vẹn có chưa đến mười tỉnh lớn, nhưng mà dựa vào chiến mã ưu tú, cùng bọn họ dân phong hung hãn toàn dân tộc giai binh, luôn luôn giữ vững được độc lập mặc dù các quốc gia xung quanh như hổ rình mồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Mà Tạp Đặc lúc ấy, vẻn vẹn chiếm cứ lấy vùng duyên hải, ước chừng diện tích cũng là mười tỉnh, bất quá Tạp Đặc thông qua mậu dịch trên biển, dần dần lấy được của cải rất lớn. Có được của cải, bọn hắn liền có được võ trang cường đại. Sau khi có được cường đại vũ lực, vương thất Tạp Đặc liền nảy sinh dã tâm. Bọn hắn tự nhiên không thỏa mãn khu vực nhỏ hẹp của mình. Nhưng mà mấy lần tây chinh, đều bị tộc người cường hãn ở thảo nguyên đánh cho chạy trối chết. Bọn hắn tại trên biển xưng hùng, nhưng vừa đến trên đất bằng liền khó tránh khỏi tay chân như nhũn ra, nhất là đối mặt sự công kích tập thể của người trong thảo nguyên. Cảnh tượng mấy vạn ngựa cùng nhau phi vó trên đại thảo nguyên, thật sự rất rung động. Làm cho thuỷ thủ chiến sĩ của Tạp Đặc trực tiếp bị dọa cho sợ ngây người. Hoàn toàn chính là không biết làm thế nào. Vương thất Tạp Đặc sau vài lần đại bại cũng không có buông bỏ dã tâm, một mực cố gắng tìm kiếm cơ hội khuếch trương. Rốt cục, thời điểm mà vương thất Tạp Đặc tìm kiếm đã tới, một nhân vật vĩ đại có thể ghi vào sử sách, học thành về nước. Hắn chính là sau này được gọi là huy hoàng hổ vương Tây Tư Nhĩ Tạp Đặc hoàng thân. Lúc ấy hắn còn chỉ là một hoàng tử, sau khi hắn về nước, lập tức sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm, thành lập một chi đội quân có thể đối mặt trước sự công kích tập thể của người trong thảo nguyên. Vẻn vẹn ba năm thời gian, hắn dùng tài hoa quân sự tuyệt thế cùng nhân mị của mình, tập hợp được vô số nhân tài bên cạnh hắn. Hơn nữa còn thành công thành lập hổ hoàng quân đoàn. Tôn hoàng tử là chủ, đồng thời bắt đầu thảo phạt tiên hoa thảo nguyên. Vẻn vẹn vài năm thời gian, hắn thông qua tiến công chính diện kết hợp biện pháp phân hoá tan rã, đem đối ngoại coi như đoàn kết, đối nội các bộ giống như vụn cát của người trong thảo nguyên tất cả đều chinh phục. Mấu chốt nhất chính là, hắn cũng không có áp dụng thủ đoạn trả thù, mà là lấy lòng dạ rộng rãi cùng thái độ chính trực vô tư, đem từng bộ của thảo nguyên đều trên danh nghĩa phụ thuộc vào vương quốc Tạp Đặc. Thái độ xử thế công chính của hắn, rất nhanh thu được nhân tâm trong thảo nguyên, khiến cho bọn họ dần dần tiếp nhận sự tình đã rồi này, cũng cuối cùng hoàn toàn quy phục và chịu giáo hóa. Từ nay về sau, bọn hắn không chỉ có hàng năm đều cung cấp cho Tạp Đặc vô số chiến mã ưu tú, còn nguyện ý đi theo Tây Tư Nhĩ hoàng thân nam chinh bắc chiến. Cũng cuối cùng chấp thuận thành lập bạch hồ quân đoàn hoàn toàn do người trong thảo nguyên tham gia. Hiện tại bạch hồ quân đoàn đóng ở tiên hoa thảo nguyên. Nguyên bản công tích vĩ đại như vậy đủ để cho huy hoàng hổ vương Tây Tư Nhĩ Tạp Đặc hoàng thân trở thành quốc vương Tạp Đặc. Nhưng mà hết thảy đều bởi vì một một cái chi tiết nhỏ không đáng kể cải biến. Quân đoàn trưởng của xà vẫn quân đoàn Phùng Tu Tư hiện tại, lúc ấy bất quá chỉ là một sư đoàn trưởng thủ hạ của Tây Tư Nhĩ hoàng thân, nhưng mà hắn tâm địa ngoan độc, tuy rằng tác chiến dũng cảm, coi như là thành quả chiến đấu huy hoàng, nhưng chính là không làm cho Tây Tư Nhĩ hoàng thân vừa lòng. Sau khi bình định được thảo nguyên, Tạp Đặc đã lấy được rất nhiều chiến mã cùng binh lính. Thắng lợi huy hoàng, cũng tiến một bước trong dã tâm bành trướng của vương thất Tạp Đặc. Ngay lúc đó quốc vương Tạp Đặc yêu cầu Tây Tư Nhĩ đánh qua lưu hoa hà, chinh tây thảo phạt thẳng đến biên cảnh Đại Hán quốc. Điều này hiển nhiên là hành động rất điên cuồng. Lúc ấy hàng xóm mới của Tạp Đặc chính là binh nhiều tướng mạnh, lại có lưu hoa hà làm bức thành thiên nhiên, hoàn toàn không dễ chọc. Bởi vì bọn họ tới gần biên giới Đại Hán đóng quân chính là Thanh Long quân đoàn của chúng ta, lúc ấy được gia gia là thống soái quân đoàn. Có thể nói sức chiến đấu của quốc gia này là được Thanh Long quân đoàn của chúng ta luyện ra được, có thể kém cỏi sao? Cho nên Tây Tư Nhĩ hoàng thân luôn luôn hạ không được quyết tâm. Lúc này Phùng Tu Tư đứng ra, cấp cho Tây Tư Nhĩ hoàng thân một chủ ý. Cái chủ ý này là cái gì hiện tại cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là sau khi nghe xong, Tây Tư Nhĩ hoàng thân liền không màng đến phong độ thân sĩ tao nhã lịch sự, trước mọi người chửi mắng và tát cho Phùng Tu Tư một tiếng rõ kêu. Sau đó xóa bỏ hết thảy chức vụ của hắn, trực tiếp đuổi ra khỏi hổ hoàng quân đoàn. Phùng Tu Tư bị vũ nhục như thế, không cam lòng cứ như vậy tầm thường vô vị đến cuối đời này. Ngay lúc đó hắn tìm đến gã hoàng tử còn lại, chính là quốc vương Tạp Đặc hiện tại, trải qua sự du thuyết của hắn, hai ngươi đạt tới cái hiệp thương sẽ thỉnh cầu quốc vương Tạp Đặc lúc đó thay thế Tây Tư Nhĩ xuất chinh. Mà quốc vương lúc ấy tuy rằng khinh thường hắn, nhưng là vì kích thích Tây Tư Nhĩ hoàng thân, liền gật đầu đồng ý. Làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, vị hoàng tử này dễ dàng đánh vào nước đối địch, hơn nữa nhanh chóng chiếm lĩnh thổ địa rộng lớn, nếu không phải lúc ấy gia gia lúc ấy nhúng tay cướp đoạt, sợ là cả nước đối địch ấy, đều đã bị hắn thâu tóm. Mà đại công thần lấy được thành tích huy hoàng như vậy không thể nghi ngờ là xà vẫn quân đoàn mới được thành lập của hoàng tử, cùng quân đoàn trưởng Phùng Tu Tư của bọn họ. Cũng chính là tại trong lần chiến đấu này, Phùng Tu Tư ở trên chiến trường lần đầu tiên chính thức sử dụng chiến thuật nguyền rủa đê tiện, đánh bại một quân đoàn tinh nhuệ của địch nhân, thậm chí cả gia gia ta cũng bị chiến thuật ác độc của hắn chấn trụ, lúc ấy hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, vẻn vẹn tranh giành mấy đất đại hành tỉnh. Mà quốc gia kia sở dĩ bị bại thống khổ như vậy, nguyên nhân căn bản nhất không phải là quân đoàn của Phùng Tu Tư lợi hại, mà là đại ôn dịch do lưu hoa hà mang đến. Tính cả dân chúng ở bên trong Tạp Đặc, tử vong tổn cộng đạt tới số lượng kinh người là hai trăm vạn. Mà Tạp Đặc vẻn vẹn chiếm 50 vạn, kỳ quái chính là, quân nhân đóng giữ bờ sông bên kia chết nhiều hơn, mà dân chúng Tạp Đặc bên này lại chết nhiều hơn, còn quân nhân chết rất ít, xà vẫn quân đoàn của Phùng Tu tư lại càng vẻn vẹn chết vài người. Vậy người nói bọn người kia có thể không bại sao? Những điều này là do bần đạo khi đi trên đường tới vương đô Tạp Đặc, nghe Lệ Phù Nghê nói. Tiểu cô nương nói phi thường cẩn thận, cơ hồ ngay cả chi tiết nhỏ nhặn đều rất rõ ràng miêu tả lại, ta còn có thể lời nói của nàng suy ra nàng đối với sự vô sỉ của Tạp Đặc phi thường phẫn nộ. "200 vạn người a! Cứ như vậy chết ở trong một hồi âm mưu!" Sắc mặt Lệ Phù Nghê tuy rằng không có thay đổi gì, nhưng mà cảm xúc nói chuyện lại đã bắt đầu kích động. " Lệ Phù Nghê!" Song phủ chiến sĩ, Bản Phủ đột nhiên lên tiếng, "Nếu như không có chứng cớ, thỉnh không nên nói lung tung. Những điều này chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi." "Bản Phủ!" Lệ Phù Nghê bất mãn nói : "Ngươi là người Tạp Đặc, đương nhiên nói nghiêng về Tạp Đặc. Mà ta chỉ là đứng ở góc độ bên thứ ba phân tích chuyện này, cho nên, ta cho rằng phán đoán của ta tuyệt đối sẽ không có vấn đề. Bằng không, ngươi có thể giải thích vì cái gì lúc ấy xà vẫn quân đoàn người chết sao ít vậy? Vì cái gì quân nhân Tạp Đặc chết ít như vậy? Phải biết rằng lúc ấy mọi người đều đóng giữ tại bờ sông a, vì cái gì số lượng tử vong lại khác nhau?" " Ta không biết, có thể là trùng hợp thì sao? Bản Phủ buồn bực nói : "Ta lúc ấy còn chưa sinh ra đời, ta làm sao mà biết?" " Hừ! Trên đời căn bản sẻ không có trùng hợp như vậy! "Lệ Phù Nghê bất mãn nói : "Đây tuyệt đối chính là âm mưu của Tạp Đặc các ngươi!" " Ta tuy rằng không biết chuyện cụ thể đã xảy ra, nhưng mà có một chút chuyện ta rất kỳ quái!" Kiếm thuẫn chiến sĩ Kiệt Sâm nói :" Ngươi có thể cho giải thích cho ta không? Lệ Phù Nghê!" "Chuyện gì?" Lệ Phù Nghê hỏi. "Lúc đó xà vẫn quân đoàn của Phùng Tu Tư cùng Thanh Long quân đoàn bất phân thắng bại đúng không?" Kiệt Sâm hỏi :" Vì cái gì Đại Hán quốc không có gặp ôn dịch tập kích đây?" "Kiệt Sâm, câu hỏi này của ngươi rất buồn cười! "Lệ Phù Nghê khinh thường nói : "Quân đoàn trưởng của Thanh Long quân đoàn lúc đó là ai?" "Long Khiếu Thiên đúng không?" Kiệt Sâm khó hiểu nói :" Coi như hắn là kiếm thánh, cũng không thể ngăn cản ôn dịch hoàng hoành a?" "Phùng Tu Tư phóng thích ôn dịch vì muốn thắng lợi, bằng không ngươi cho hắn ăn no rửng mở sao?" Lệ Phù Nghê cười lạnh nói :" Nhưng mà hắn nếu dám dùng phương thức này đối phó Long gia, một khi Long Khiếu Thiên có mệnh hệ gì, hừ hừ! Ngươi đã quên Long gia có người đàn bà kia sao?" "Huyết tu la!" Kiệt Sâm tỉnh ngộ nói :"Ngươi nói, Phùng Tu Tư là bởi vì e ngại huyết tu la mới không dám động thủ với Long gia." "Đây là rõ ràng rồi, ngay cả kiếm thần A Nhĩ Bá Đặc cũng bì bà ấy truy sát nửa năm không dám lộ diện, hắn chỉ là hắc ám ma đạo sư có tư cách gì trêu chọc người ta?" Lệ Phù Nghê lạnh lùng nói :" Bất quá, ngày tháng tốt đẹp của hắn cũng sẽ sớm chấm dứt!" Ân? Chẳng lẽ nàng còn biết điều nào đó?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]