Ta cùng Tiên Nhã đi vào trong trong phòng lớn trên thuyền của ta. Tùy tòng của nàng lập tức bảo vệ chung quanh. Nhìn động tác thật sự là chuyên nghiệp. Xem ra, ta cùng lực lượng Giáo Đình đối lập, còn kém nhiều so với trong tưởng tượng của ta. Mang loại cảm giác u ám này, ta cùng Tiên Nhã bắt đầu nói chuyện. "Ca ca. Ta không muốn rời xa ngươi." Cùng ngày thường giống nhau, Tiên Nhã lại nhào vào trong ngực ta, khổ sở nói. "Ta cũng vậy không muốn a." Bần đạo cười khổ nói: "Đây không phải là không có biện pháp sao? Nếu không, ta dẫn ngươi đi?" "Đừng." Tiên Nhã nói: "Ta cũng không thể liên lụy ngươi!" "Ha hả." Bần đạo cũng chỉ nói đùa một chút mà thôi. Nếu ta thực có can đảm đi làm mà nói..., sợ là ngay cả thuyền cũng rời cảng không được, những thứ như lang như hổ kia không ăn thịt người đã là khá lắm rồi. "Ca ca đang trêu Tiên Nhã." Tiên Nhã hiểu ra, có chút tức giận nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Được rồi. Là ta không đúng. Thế nhưng, ta vẫn nói câu kia, ba năm, ba năm sau, ta nhất định tới đón ngươi." Bần đạo trang nghiêm bảo đảm. "Ừ. Ta tin tưởng ngươi." Tiên Nhã nói xong, ngẩng đầu lên, bàn tay vén tóc gáy, lấy ngọc bội nàng mang theo trên người Triệu Hoán Pháp Bài ra, đưa cho ta nói: "Trên người của ta cái gì cũng không có, chỉ có cái này cho ngươi. Ngươi sau này lúc nghĩ tới ta liền nhìn nó!" "Nhưng mà..." Bần đạo có chút do dự, dù sao cũng là di vật duy nhất mẫu thân người ta lưu lại. Ta vừa định từ chối. "Chớ nói." Tiên Nhã biết ý ta, ngăn cản trước: "Mụ mụ đã lên trời rồi. Ta hiện tại chỉ muốn có ngươi. Van ngươi, nhận lấy nó đi?" Nhìn bộ mặt Tiên Nhã như muốn khóc. Bần đạo còn có thể từ chối sao? Không thể làm gì khác hơn là nhận lấy nói: "Ta nhất định bảo vệ nó như tánh mạng của ta !" "Ô...ô..!" Tiên Nhã đột nhiên nhào vào trong lòng ta khóc rống lên. Ai. Một tiểu hài tử mười mấy tuổi, một lát không nhìn thấy tất cả địa thân nhân, một mình ở hoàn cảnh lạ lẫm mà sinh tồn. Sẽ cô đơn đáng sợ đến cỡ nào đây. Đặc biệt là Tiên Nhã từng có kinh nghiệm qua lại càng nhận thức thật sâu cái loại thống khổ này. Nàng đến nhà ta, cũng đến nửa năm sau mới từ từ sáng sủa. Bần đạo bị nàng khóc trong lòng làm phiền não một trận, khi ta muốn liều lĩnh mang nàng đi. Tiên Nhã đột nhiên ngẩng đầu lên, xoa mặt nói: "Đây là lần cuối cùng ta rơi lệ!" "Đúng vậy. Chúng ta phải kiên cường đứng lên. Không có gì lớn, nghĩ ngày đó ta bị đày đi tới lãnh địa Bác Lạp Tư, cũng không phải chỉ hai người chúng ta sao?" Bần đạo thấy nàng hiểu, vui mừng nói. "Ừ. Không làm trễ nãi hành trình của ngươi, ca ca bảo trọng." Tiên Nhã nói xong, hôn nhẹ trên miệng ta, sau đó xoay người chạy ra ngoài. "Ngươi là muốn trưởng thành đây?" Bần đạo dở khóc dở cười tự nhủ. "Ngươi cũng bảo trọng đó!" Ta đứng ở trên bong thuyền hô lớn tới Tiên Nhã. Sau đó, trong lòng bần đạo lặng yên thề: " Ba năm mơ hồ trôi qua, ta sẽ trở lại!" Kinh nghiệm lần biệt ly này, tâm cảnh bần đạo cảm giác trống trải rất nhiều. Dường như, vô cùng phù hợp tình cảnh đốn ngộ của Phật giáo. Tâm tính tu vi có tiến triển. Mặc dù không có tăng lên thực lực trên thực tế nhưng thời điểm thăng cấp sau này đối kháng tâm ma rất có trợ giúp. Một đường không nói chuyện. Thế nhưng, lần nữa đi tới Tạp Đặc chúng ta nhận được hoan nghênh nhiệt liệt hơn xưa. Nguyên nhân không rõ. Để cho bần đạo trong lòng cảnh giác hơn chính là, được xưng ba tỷ muội Tử La Lan - Ái Mễ Lệ, Hạ La Đế, Tạp Mễ Nhĩ, mấy vị công chúa này trên yến hội luôn cố ý đến gần ta. Dường như có ý tứ câu dẫn. Hơn nữa tựa hồ được Tạp Đặc quốc vương ngầm đồng ý thậm chí là sai sử. Bởi vì bọn quân sĩ say tàu lợi hại rồi, chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục ở Tạp Đặc mười ngày mới lên đường. Mà trước khi đưa tiễn chúng ta đi, trên yến hội, Tạp Đặc quốc vương bệ hạ rốt cục mở đáp án, chính thức ỡm ờ nói với phụ thân ta: "Mấy vị nữ nhi này của ta cũng trưởng thành rồi, vẫn là chưa có ai vừa mắt. Ta xem các nàng đối với lệnh lang rất có hảo cảm !" Phụ thân lúc ấy ngẩn người. Quý ngài phụ thân chỉ biết đánh nhau này đầu óc đối với chuyện chánh trị thật sự mất linh, khi hắn không biết ứng đối như thế nào. Đã sớm hiểu rõ phụ thân quốc vương vội vàng tự mình đứng ra giải vây: "Được xưng Tử La Lan tỷ muội ba công chúa há có thể không muốn? Ta xem chừng người tới cửa theo đuổi quá nhiều, ngươi chọn lựa con rể phải hoa mắt chứ? Nếu đem gả các nàng ở Đại Hán quốc xa xôi. Ngươi làm sao đối phó vương tử các quốc gia tìm tới cửa đây?" "Ha hả." Tạp Đặc quốc vương cười nói: "Cũng may ta có ba, thiếu một cũng không sao cả!" "Ngươi thì không sao cả..." Quốc vương chúng ta nói: "Ta có thể hiểu, nhưng không nói hắn có lẽ đã thuộc sở hữu của Thánh nữ rồi, dù Thánh nữ không cần, ở nhà ta còn có hai vị công chúa chuẩn bị để hắn tuyển kìa !" "Công chúa của ngươi có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, cũng còn quá nhỏ, sao so được với nữ nhi xinh đẹp của ta? Khiếu Thiên, ngươi cũng không thể hại nhi tử ngươi?" Tạp Đặc quốc vương nói gấp. "A. Cái này hả..." Phụ thân dựa theo ý ta âm thầm dặn dò, nói: "Hài tử quá nhỏ, sau này lại nói đi, nói không chừng ngày nào đó, hắn liền lớn nhỏ ăn sạch đâu?" "Ha ha!" Hai quốc vương cũng cười, nói: "Đừng có nằm mộng, công chúa của chúng ta không thể làm thiếp cho nhi tử ngươi!" Toát mồ hôi, chuyện này cuối cùng miễn cưỡng qua cửa. Ta còn nhỏ như vậy đã có người định chuyện, xem ra nổi danh quả nhiên không phải là chuyện tốt. Sau đó lên đường xuất phát. Trên đường vẫn là cảnh tượng thê thảm kia, thi thể bọn nô lệ dường như càng nhiều thêm, thấy vậy bần đạo mới giận dữ từng đợt, trong lòng tự nhủ, sẽ có một ngày, ta phải dẫn đại quân tiêu diệt Tạp Đặc. Sắp về tới nơi, một trạm sau cùng, chính là chỗ giao giới Đại Hán cùng Tạp Đặc, chúng ta được Xà Vẫn quân đoàn chiêu đãi, bần đạo cuối cùng cũng thấy một vị cuối cùng trong đại lục tứ đại danh tướng, Phùng Tu Tư Nguyên soái. Lão này thân mặc một bộ ma pháp bào đen nhánh, nhìn tuổi mới khoảng trên ba lăm tuổi. Trang phục anh tuấn tiêu sái, rất giống thân sĩ văn nhân. Nhưng mọi người đều biết, tên rắn độc này có bao nhiêu ác độc. Hắn cố ý tự mình mở yến hội chiêu đãi chúng ta. Thật ra thì chủ yếu muốn nhìn ta một chút, hiện tại pháp sư ám hắc hệ thật sự quá ít thấy rồi, đột nhiên toát ra nhân vật lợi hại có thể đánh bại Kiếm Thánh, hắn dĩ nhiên có cực đại hứng thú. Thế cho nên trên yến hội hắn chỉ có nói chuyện có lệ với quốc vương và phụ thân ta. Liền đem toàn bộ nhiệt tình ném lên người Khắc Lý. Hắn cuồng vọng cố nhiên làm chúng ta tức giận, trong giới hạn lễ tiết là không đúng, nhưng cũng không tiện phát tác. Chỉ có thể buồn bực uống rượu. Cũng may hắn có một trợ thủ đặc biệt tiếp đón, hơn nữa uống rượu rất có năng lực, rất nhanh cùng phụ thân hợp lại đổ rượu. Quân nhân đều như vậy, chuyện tình trên chiến trường không thể giải quyết, cũng sẽ phân cao thấp trên trận đấu rượu. Hai thùng rượu thượng đẳng nguyên chất cực to bị hai đại nhân uống cạn, cùng nhau ngã trên mặt đất. Người trọng tài tuyên bố ngang tay. Sau đó gọi người đỡ bọn họ đi vào. Bần đạo mặc dù kỳ quái tại sao đỡ phụ thân ta lại là người Tạp Đặc, nhưng sau đó tùy tùng phụ thân liền ra đón phụ thân, ta cũng không có tra cứu. Rồi trải qua một loạt chuyện. Khắc Lý lấy học thức uyên bác hoàn toàn chinh phục Phùng Tu Tư Nguyên soái. Hắn cơ hồ sùng bái Khắc Lý đến mức muốn bái sư. Nhưng Khắc Lý kiên quyết không nhận. Hắn nói với Phùng Tu Tư ý vị: "Hắc ám ma pháp cũng đến từ tín ngưỡng đối với thần. Vô luận là đương sự thần minh chưởng khống quang minh, hay là minh vương chưởng khống hắc ám, bọn họ đều che chở tín đồ, không nên điên cuồng bước lên con đường tăng thực lực nghiêng lệch quá xa, ngươi sẽ phát hiện đó là con đường nối thông với sự hủy diệt không có lối về !" Tạm biệt bọn họ xong, ta hỏi Khắc Lý chuyện tình Phùng Tu Tư, Khắc Lý nói: "Hắn là kẻ điên. Kẻ điên không hơn không kém. Nhưng ta không thừa nhận cũng không được, hắn là kẻ điên cấp thiên tài." "Tại sao?" Bần đạo tò mò hỏi. "Hắn có một ít suy nghĩ thật sự quá đặc sắc." Khắc Lý tán dương: "Nhưng thủ đoạn của hắn cũng thật sự thật đáng sợ. Ngài nhìn thấy diện mạo hắn không? Cảm thấy như thế nào?" "Mặc dù rất anh tuấn, nhưng lộ ra một loại tà tính, thoạt nhìn mặc dù rất trẻ tuổi, nhưng cảm giác tuyệt không phải thật sự, dường như là được vẽ ra." Bần đạo nhớ lại rồi nói. "Không sai, ngài nói rất đúng, tuổi của hắn mặc dù chưa nói. Nhưng ta từ trên linh hồn của hắn có thể cảm giác được, không có dưới 100 tuổi." Khắc Lý nói. "Thật sao? Lớn như vậy?" Bần đạo tò mò nói: "Ta còn tưởng rằng bảy tám chục thôi!" "Thân thể của hắn cùng linh hồn không tương xứng, cho nên ngài mới không nhìn đúng, ta hoài nghi hắn mạnh mẽ cướp lấy thân thể này. Hơn nữa thời gian là hơn 40 năm trước. Thân thể còn tuổi thật thì nhất trí với ngài." Khắc Lý nói. "Không sai. Tình báo của ta có một đoạn không rõ, hắn lúc còn trẻ là một bại gia tử lang thang, ở sòng bạc thua sạch gia sản đột nhiên mất tích, thời điểm xuất hiện lần nữa liền chuyển chức thành Ám Hắc hệ - Ma Pháp Học Đồ rồi. Thì ra là bị chiếm thân thể ?" Bần đạo cười nói: "Loại chuyện này không đến lượt chúng ta quản, đến lúc đó nhờ Giáo Hội đâm một cái. Hắc hắc. Vậy thì chơi cho đẹp !" "Không sai. Nhưng chúng ta không có chứng cớ?" Khắc Lý nói: "Bằng địa vị hắn bây giờ, cho dù là Giáo Đình cũng không thể tùy tiện bắt hắn?" "Ha hả. Ta tự có biện pháp." Bần đạo cười cười, hỏi: "Đúng rồi. Vậy hắn tại sao biến thành trẻ tuổi như vậy?" "Đây chính là nguyên nhân ta nói hắn dù là thiên tài nhưng cũng là kẻ điên." Khắc Lý nói: "Hắn biến mình thành một loại sinh vật Ma giới nào đó, mang thể chất hấp huyết quỷ (quỷ hút máu, vampire). Thông qua hút máu để duy trì dung mạo cùng tánh mạng của hắn, hơn nữa còn tăng cường thực lực. Hơn nữa, ta còn nhìn ra hắn thuộc chủng loại cao cấp nhất của hấp huyết quỷ, có thể năng lực hút linh hồn cực kỳ kinh khủng!" " Giáo Hội tại sao không phát hiện ra hắn?" Bần đạo tò mò hỏi. "Hắn đã đến trình độ này, không phải giáo chủ bình thường có thể khám phá ra. Rồi hắn lấy thân phận Hắc Ám pháp sư che dấu, dù biết trên người hắn mang hơi thở hắc ám quá mức quỷ dị, cũng không có người rảnh mà đi tra cứu ." Khắc Lý nói. "Ha hả. Đùa thật khá." Bần đạo nói với Khắc Lý: "Ta đoán thực lực của hắn đã gần đến Đại Ma đạo sư?" "Đã tới rồi, hơn nữa còn là xuất sắc nhất trong chủng loại kia...." Khắc Lý nói: "Hiện tại dù ta muốn thu thập hắn, cũng phải phí một chút tay chân!" "Càng lợi hại càng tốt. Nếu không Giáo Đình như thế nào có phiền toái ?" Bần đạo âm hiểm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]