Không cần phải nói bần đạo cũng biết. Người có thể khiến hắn cung kính như thế cũng chỉ có Giáo Hoàng. Tuy rằng ta đối với hành động không coi bần đạo vào mắt của tên hỗn trướng này thập phần tức giận, nhưng mà ta vẫn là thu hồi nỏ tiễn, nếu không nỏ tiễn mà chỉ về hướng giáo hoàng như vậy cũng không hay cho lắm. Ta tuy rằng hận không thể đem giáo hội hủy đi, nhưng mà cũng tự biết mình biết ta a. Hiện tại ta còn chưa phải là đối thủ của người ta, vẫn phải cùng bọn hắn giả giả thật thật với nhau.
Ta mang theo Tiên Nhã phi đến trước mặt đám người Giáo Hoàng, hơi đánh giá, phát hiện đó là một tiểu lão đầu buồn tẻ, một bộ đau xót hiện ra trước mặt mọi người, dùng để lừa người khác còn được, chứ khi ta đến nhìn qua một lần liền nhìn ra trong lòng hắn ẩn sâu gian trá. Hắc hắc! Một tên ngụy quân tử!
Nhìn về phía sau hắn. Chà! đều đã tập trung đầy đủ hết, quân đoàn trưởng của ngũ đại quân đoàn, thập nhị kim bào hồng y giáo chủ, các đại đế quốc, quốc vương và các thành viên trọng yếu của các vương quốc. Ước chừng đến vài trăm người.
Nhìn bộ dạng hẳn là đến nói lý đây!
Ta trước đánh mắt với bà nội đại nhân, tin tức mà bà cấp cho ta là - lão nương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. Lại ngó ngó phụ thân, ân, biểu hiện của hắn nhìn ta sao giống nhìn đứa con đã chết vậy nhỉ! Lại nhìn đến quốc vương, hoàn hảo, hắn cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/772370/chuong-127.html