Ta kháo! Sau khi rời khỏi hoàng cung, tâm tình của bần đạo vô cùng khó chịu. Không ngờ tên quốc vương ngu ngốc này giao cho bần đạo, mà không cần hỏi qua ý kiến, ta có thể tưởng tượng ra, đám quý tộc này nghĩ ra quyết đấu thì có rất nhiều máu đổ đây. Phỏng chừng người thắng cũng không còn nhiều, còn như bên thua -- khẳng định sẽ không còn người nào sống sót.
Nói cách khác, vô luận kết quả như thế nào đi nữa, Cuồng Long kỵ binh của ta cũng bị tổn thất rất thảm trọng. Thật đúng là độc kế độc ác mà. Không đúng? Cái kế tổn hại và độc ác này bằng vào chỉ số thông minh của quốc vương sao có thể nghĩ ra được chứ? Thiên a! Khẳng định đây tuyệt đối là chủ ý của tên vương bát đản Thạch Nguyên Hùng Nhị. Bần đạo thề rằng sẽ không để cho hắn yên…
Về đến nhà, lập tức đi gặp gia gia. Lão nhân gia đang nhàn nhã ngồi uống trà, vừa nhìn thấy ta liền lộ ra nụ cười tươi nói: "Ngươi lại đây thăm gia gia hả?"
"Vâng! Gia gia ngài khỏe chứ?" Bần đạo cười hỏi.
"Ặc! Tiểu tử, ngươi tám phần là có phiến toái mới tìm đến lão già ta giải quyết, có đúng thế không?" Gia gia cười tủm tỉm nói.
"Ngài như thế nào biết được?" Bần đạo kỳ quái hỏi lại.
"Ngươi cau mày đùng đùng nổi giận đi vào, còn có cái chuyện tốt gì sao hả?"
"Hắc hắc! Vẫn là gia gia lợi hại" Bần đạo không khỏi bội phục sự quan sát mẫn tuệ sâu sắc này của lão nhân gia.
"Nói đi, có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-tam-phong-di-gioi-du/772340/chuong-97.html