Bần đạo nhìn Ni Cổ Lạp Tư, nhìn vị anh hùng Thống soái mà ngay cả địch nhân cũng kính sợ này, đột nhiên tất cả vui sướng thắng lợi của ta đều biến mất, một chút cũng không lưu lại. Ni Cổ Lạp Tư là một anh hùng chân chính, theo ta biết, từ khi hắn nhận nhiệm vụ đảm nhận Thống soái đại quân chống lại Thú Nhân đến nay, chiến trận lớn nhỏ không dưới một ngàn, bị thương vô số. Tuy theo hình thể nhân tộc và thú nhân không có khác nhau bao nhiêu nhưng biểu hiện khác biệt hoàn toàn, một Thú Nhân có thể đánh quá 5 binh lính nhân tộc, bọn họ lại còn không có tâm sợ chết, chỉ biết chiến đấu. Dù đánh với đối thủ như vậy hắn cũng có thể dựa vào trí tuệ lấy được thắng lợi vô số, làm cho Thú Nhân không dám mạo phạm Ngõa Nạp biên cương trong mấy năm. Có thể nói bằng vào chính mình, hắn cũng đã sáng tạo nên một cái kỳ tích, nhưng hắn trả giá đắt dường nào thì mấy ai biết đây? Bần đạo rất rõ ràng, hắn nguyên bản có 9 con trai, 5 con rể, trừ bỏ hai đứa nhỏ nhất bị ta bắt làm tù binh, còn lại đều chết trận, cái gọi là thân thuộc của hắn cũng chỉ là một đống tôn tử, cháu gái cùng vài vị thê tử của hắn. Con gái và con dâu hắn muốn thủ tiết thờ chồng lại bị hắn cường ngạnh bắt cải giá, nghe nói có người đã tái giá hai lần, tân trượng phu các nàng đều đã hy sinh trong chiến đấu. Ni Cổ Lạp Tư làm Thống soái toàn quân, nhiệm vụ hẳn phải chết lần nào của hắn cũng đều từ đám con cháu hắn mang đội hoàn thành, lần đánh bất ngờ này với ta cũng vậy. Ni Cổ Lạp Tư bây giờ mới là trung niên, so sánh với những ai cùng trường, cha ta và quốc vương, hắn già như một trưởng bối vậy, mái tóc hoa râm cùng nếp nhăn nơi khóe mắt đều biểu hiện sự vất vả của hắn bấy lâu. Là hắn, cứu lại một cái Ngõa Nạp Vương Quốc, là hắn, ngăn cản Thú Nhân xâm lấn nhân loại 30 năm qua! Một anh hùng vô cùng trung thành với quốc gia như vậy lại sắp thua dưới quỷ kế của ta, cũng bị quốc gia mà mình nguyện trung thành bán đứng như hàng hóa! Dựa vào! Bần đạo nào còn mặt mũi đắc ý đây? Đột nhiên ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thản nhiên của Ni Cổ Lạp Tư nữa. Vội nói: "Ngài có bằng hữu đến thăm, ta đi trước!" Sau đó giống làn gió chạy trốn ra ngoài. "Lĩnh chủ đại nhân, ngài đây là?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng chờ ở ngoài vội hỏi. Dựa theo an bài trước kia của ta, ta nên trêu đùa Ni Cổ Lạp Tư một lúc, sau đó lại đón Tiểu Khuyển Xuân Lãng vào, bây giờ ta cũng không có tâm tư làm vậy, đành nói: "Gọi bằng hữu kia của Ni Cổ Lạp Tư tự mình đi vào thôi, chúng ta chờ ở ngoài!" "Tốt!" Tiểu Khuyển Xuân Lãng thấy sắc mặt không tốt lắm, không dám lắm miệng, vội vàng đáp ứng. Sau đó hắn phân phó với người ở phía sau vài câu, một người mặc lễ phục vội vàng đi vào phòng của Ni Cổ Lạp Tư. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Bần đạo thấy thẹn trong lòng, nhưng việc đến nước này cũng không thể cứu vãn nữa, chỉ có thể tiếp tục thôi, liền cùng Tiểu Khuyển Xuân Lãng ngồi chờ ở phòng khách. "Các hạ! Ni Cổ Lạp Tư Nguyên soái có khỏe không?" Tiểu Khuyển Xuân Lãng thật cẩn thận hỏi. "Tốt!" Bần đạo không yên lòng đáp. Khoan khoan! Bần đạo chợt nhớ tới người hiện tại Ni Cổ Lạp Tư hận nhất không phải là ta mà là tên làm toàn quân bị diệt - Tiểu Khuyển Xuân Lãng này. Nếu chốc nữa hắn đi ra, nhìn thấy ta thân thiết ngồi một chỗ cùng Tiểu Khuyển Xuân Lãng thì sao? Dựa vào! Lúc đó Ni Cổ Lạp Tư còn không hận chết ta đi? Không được, bây giờ ta phải tranh thủ hảo cảm của Ni Cổ Lạp Tư, cũng không thể làm hắn thương tâm được, ta muốn bộ hạ trung thành chứ không phải một bộ hạ hận ta thấu xương! " Ni Cổ Lạp Tư Nguyên soái dường như chốc nữa muốn gặp ta thì phải, các hạ muốn gặp hắn không?" Bần đạo hỏi. Ta biết Tiểu Khuyển Xuân Lãng sợ đối mặt cùng Ni Cổ Lạp Tư. Quả nhiên Tiểu Khuyển Xuân Lãng có chút mất tự nhiên, lẽ ra hắn hẳn là gặp mặt một cái, nhưng Ni Cổ Lạp Tư lại hận hắn thấu xương, hắn không muốn gặp Ni Cổ Lạp Tư. Thấy ta hỏi như vậy, vừa lúc mượn cơ hội nói: "Ai nha, lần này ta đến còn muốn cùng quốc vương quý quốc thảo luận việc ngưng chiến của hai bên, một hồi lại phải gặp mặt với ngoại giao đại thần nữa, thật sự có lỗi!" "Không có cách nào! Quốc sự làm trọng! Mời các hạ đi nhanh đi thôi! Ta sẽ nói với Ni Cổ Lạp Tư Nguyên soái giùm các hạ." Bần đạo nói nhanh. Sau khi tiễn bước hắn, bần đạo đợi rất lâu mới thấy người kia đi ra, nói với ta: "Nguyên soái mời ngài vào!" Lại đi vào phòng, Ni Cổ Lạp Tư dường như già hơn rất nhiều, ánh mắt lại càng hung hiểm hơn! "Ngươi thắng!" Lời nói Ni Cổ Lạp Tư thực bình thản, ta không nghe ra được giận mừng gì. "Bá bá! Ngài!" Nhất thời bần đạo không biết nên nói gì cho tốt! "Hừ! Ni Cổ Lạp Tư ta thật sự không nghĩ đến mình lại bị bán được 1000 vạn! Thật đúng là đáng giá, sớm biết như vậy tự mình bán cho khỏe, kiểu gì cũng tốt hơn so với việc bị người khác bán! Đúng không?" "Hắc hắc! Sao có thể gọi là bán được? Quốc vương quả thật hoa mắt ù tai, không xứng có được tuyệt thế danh tướng như ngài, chỉ có khi ngài đến Đại Hán mới có thể đầy đủ thi triển sở trường! Chẳng lẽ không phải là giấc mộng của từng một tướng quân sao?" "Hừ! Ta với ngươi đều rõ ràng, ta ở trong này cũng không thể bị trọng dụng, ta rất rõ ràng tính tình của Ái Đắc Hoa, hắn bất quá chi là một quốc vương thích gìn giữ cái đã có mà thôi, tâm tư nghi kỵ, ta nào có cơ hội lĩnh quân? Lại nói, tứ đại chiến đoàn của các ngươi mỗi cái đều không yếu, nhiều ta cũng nhiều lắm a!" Ni Cổ Lạp Tư cảm thán nói: "So sánh hai bên, hay là ở Ngõa Nạp càng đỡ!" "Nếu ngươi trở về, Ngõa Nạp còn có thể tồn tại sao?" Lời bần đạo giống như bom dừng tim hắn. "Không sai! Không có sự trợ giúp của ngươi, Ngõa Nạp không qua được cửa này! Đều tại Ni Cổ Lạp Tư vô năng, nói cái gì Thống soái vô địch, hao phí vô số thuế ruộng của quốc gia lại không thu hoạch được gì, ngược lại còn làm hại quốc gia rung chuyển bất an, lâm vào hỏng mất, thật sự hổ thẹn a! Bán ta cũng xứng!" "Bá bá không cần tự trách, bại tội lần này không ở ngươi, nếu không phải thối chủ ý của Tiểu Khuyển Xuân Lãng, ngài dựa vào tinh nhuệ trong tay hoàn toàn có thể chiếm thượng phong trên chiến trường, sau đó bức bách Đại Hán Quốc ký hẹn với các ngươi, lấy được tiền đền bù chiến tranh! Do đó giảm bớt áp lực của quốc nội! Đúng không?" Đột nhiên hai mắt Ni Cổ Lạp Tư sáng lên nhìn ta, nói: "Không thể tưởng được tuổi ngươi còn nhỏ vậy mà đã có ánh mắt như thế, xem ra Ni Cổ Lạp Tư phải có chủ tử tốt rồi!" "Không dám nhận! Ngài vẫn là ngài, ta chỉ muốn mời ngài đảm nhiệm quan chỉ huy quân đội trong lãnh địa của ta thôi!" "Tốt! Chỉ cần ngươi giao xong kim tệ, Ni Cổ Lạp Tư ta nguyện trung thành với ngươi!" Nói xong hắn quỳ xuống tuyên thệ: "Quang Minh Thần ở trên, dưới sự chứng kiến của ngài, từ nay về sau Ni Cổ Lạp Tư nguyện trung thành Long Thanh Thiên lĩnh chủ đại nhân, không rời không phản, nếu làm trái lời thề này tất chết không tử tế!" "Mau đứng lên!" Bần đạo vội vàng nâng hắn dậy, nói: "Xin bá bá yên tâm, ta sẽ lập tức giao tiền!" "Tốt, đây là Gia Đặc!" Ni Cổ Lạp Tư chỉ vào tên vừa rồi nói: "Bây giờ ngài chuyển tiền qua ma tinh tạp của hắn a!" "Khoan khoan! Còn phải tính toán lại nên cho các ngươi nhiều ít!" Bần đạo cười tủm tỉm nói. "Không phải 1000 vạn sao? Ngươi còn muốn cái gì?" Mặt Ni Cổ Lạp Tư trầm xuống. "Là 1000 vạn, nhưng ta muốn khấu trừ tổn thất các ngươi tạo thành cho ta a!" Bần đạo vô tội nói. "Ngươi có tổn thất gì? Ta còn không phải đến lãnh địa ngươi sao?" Ni Cổ Lạp Tư bất mãn nói. "Ngươi đoạt thương đội của ta!" Bần đạo nói với Ni Cổ Lạp Tư. "À! Cái này!" Ni Cổ Lạp Tư quanh co nói: "Bọn họ là thương nhân buôn lậu, ta làm quân nhân, có quyền lợi tịch thu tài vật của bọn họ!" "Dựa vào! Bọn họ vận chuyển vật tư quân sự cho các ngươi, là thương đội giúp các ngươi đánh với Thú Nhân! Sao các ngươi có thể lấy oán trả ơn cướp đoạt bọn họ? Các ngươi làm như vậy rất không trượng nghĩa a?" Bần đạo bất mãn hỏi. "Này sao!" Ni Cổ Lạp Tư tự biết đuối lý nói: "Chúng ta cũng không có biện pháp a? Cũng không thể thả bọn họ ra để báo tin cho ngươi được? Hơn nữa ngươi cũng không cần chút tiền trinh này! Coi như xong a!" "Đúng vậy! Hơn nữa vật tư các hạ bán cho chúng ta giá quý hơn 5 lần, dường như còn chút khoảng cách với cái từ 'trượng nghĩa' này ấy nhỉ!" Gia Đặc cười lạnh nói. "Hừ, đầu tiên, ta bán vật tư chất lượng tốt hơn bình thường rất nhiều, ngươi thừa nhận không?" "Cái này... ta thừa nhận!" Gia Đặc nói. "Tiếp đó, chỉ có ta mới bằng lòng bán quân dụng vật tư cho các ngươi, các quốc gia khác đều phong tỏa, nhiều nhất chỉ bán lương thực, đúng không?" "Đúng! Ta cũng thừa nhận!" "Cuối cùng, sự nguy hiểm của Tinh Linh Chi Sâm các ngươi cũng biết đến, vì tìm ra con đường này, ta chết bao nhiêu bộ hạ, trả giá bao nhiêu tâm huyết? Các ngươi có biết không? Ta trả giá nhiều phí tổn như vậy, bán quý một chút không nên sao?" "Cái này..." Gia Đặc không dám nói nữa. "Nếu như ta giúp các ngươi chỉ được đến sự cừu hận và cướp bóc, vậy từ nay về sau ta cự tuyệt giúp các ngươi nữa! Ngươi có thể gánh vác hậu quả sao?" Bần đạo khinh thường nhìn hắn nói. "Không thể, được rồi! Ngài muốn chúng ta bồi thường bao nhiêu?" Gia Đặc bất đắc dĩ nói. Sau khi bọn họ ngưng chiến còn cần phải mua đại lượng vật tư nhu cầu cấp bách, cho nên không dám đắc tội ta. "Ha hả! Không nhiều lắm, chỉ khấu trừ 200 vạn a!" Bần đạo sư tử há mồm, hai thương đội cao nhất mấy chục vạn thôi, bị cướp đoạt một hồi còn có thể kiếm lời! Thật không sai, bần đạo hy vọng sau này bọn họ cướp bóc nhiều hơn! "Các hạ... So với chúng ta, ngài càng giống cướp bóc hơn!" Gia Đặc phẫn nộ nói. "Quá khen!" Bần đạo cười tủm tỉm tiếp thụ sự khen tặng của hắn, "Về sau ta sẽ càng cố gắng!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]