Chương trước
Chương sau
Toàn thân Tiêu Thần từ trên xuống dưới được phủ trong một quầng sáng lung linh, giống như một chiến giáp thần thánh, hắn hoàn toàn bình yên vô sự. Luyện khí đồ khắc trên bia đá cổ quả thực cực kỳ thần bí, huyền công bảo vệ thân thể hắn đã bảo vệ hắn khỏi hóa đá.

Dưới tình huống hiện giờ hắn cũng không luyến chiến, thân thể phát ra ánh sáng lung linh bắn vọt lên không trung, dũng mãnh như cánh chim bằng hạ xuống một cành cổ thụ.

Triệu Lâm Nhi cùng Cổ La nhanh chóng có phản ứng, ngay lúc đó cũng nhảy vọt lên, đám cao thủ quanh đó cũng nhất tề nhảy lên, hợp lực giết chết Tiêu Thần. Cổ La và Triệu Lâm Nhi ở giữa không trung liên tục đối chưởng cùng Tiêu Thần, một quầng sáng rực rỡ không ngừng bộc phát giữa thinh không, khiến cây rừng quanh đó đều vỡ toác, cành lá hòa cũng gỗ vụn bay lả tả. Tiêu Thần mượn chưởng lực của chúng, thuận thế nhảy lên một cây cổ thụ, sau đó lại nhảy lên một cây đại thụ khác, nhanh nhẹn như khỉ vượn chuyền cành.

Sắc mặt Cổ La cực kỳ khó coi, mặc dù được ánh sáng sinh mạng chữa lành vết thương, nhưng dù sao gã cũng bị tổn hao nguyên khí do mất máu quá nhiều, kết quả là gã lại bị Tiêu Thần ép trở lại mặt đất, nhịn không được phải gào lên giận dữ, tiếp tục dẫn đầu đoàn quân truy sát.

Giữa lúc này, âm thanh vụn vỡ lại vang lên, ba bức tượng băng đột nhiên vỡ nát, ba bộ xương cũng không bị giữ chặt! Chúng phá tan cấm cố, khôi phục lại tự do, ngay lập tức đục thủng cơ thể ba tên canh giữ gần đó.

Khu rừng lại trở nên hỗn loạn, ba sinh vật bất tử thể hiện mình khiến người ta sợ hãi, bất quá chúng cũng không tiếp tục chém giết, nhanh chóng chạy theo Tiêu Thần vào sâu trong đầm.

Ráng chiều đã tắt từ khá lâu, đầm lầy lại thành một vùng đất tối tăm ẩm thấp.

Lúc này Tiêu Thần đã nín thở.

Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi dẫn người đuổi theo hắn rát rạt, bọn chúng không muốn cho Tiêu Thần cơ hội, bây giờ phải tiêu diệt hắn ngay tại nơi này. Bất quá lúc này đám người chợt nghe thấy tiếng "bịch", phát hiện có người không hiểu vì sao ngã dúi xuống đất.

"Bịch!"

Lại thêm một người ngã xuống, không đứng dậy được nữa.

"Không ổn, lùi lại mau! Là thi chướng!" Cổ La ngay lúc người đầu tiên ngã xuống đã nhíu mày, lúc này hắn có phản ứng ngay. Nguồn tại http://Truyện FULL

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, có thể thấy được màn sương mỏng đang giăng lên giữa đầm. Đầm lầy chết chóc lại trở nên hỗn loạn, cả đám người sợ hãi chạy trốn khỏi đầm, kinh dị như ngày tận thế.

Màn sương đen giăng mắc khí tức tử vong, biến đầm lầy thành một vùng đất chết. Dựa vào tu vi của Triệu Lâm Nhi và Cổ La mà nói, bọn họ có thể nín thở lâu dài, thi chướng tạm thời không ảnh hưởng gì. Nhưng những người khác thì không được như vậy, đám người còn lại đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, lác đác lại có thêm vài người ngã dúi dụi.

Lúc này chỉ còn lại chừng năm tên tùy tùng chạy theo Cổ La và Triệu Lâm Nhi, tất cả số còn lại đều đã gục xuống giữa màn sương đen nhờ nhợ. Sắc mặt Cổ La xám xịt như tro, cực kỳ u ám, nếu để những người này chết hết, dưới tay hắn cũng không còn kẻ nào dùng được. Hắn nghiến răng, quay đầu lại nói với Triệu Lâm Nhi: "Xin điện hạ hỗ trợ, cùng ta trở lại đầm đưa những người kia ra, nếu đưa họ ra được khỏi đây, ta có cách hồi phục cho họ."

Triệu Lâm Nhi cũng cảm thấy sợ hãi, cảm thấy Tiêu Thần thật sự khó đối phó, nàng ta cũng không nhiều lời, cùng Cổ La quay lại đầm, đưa tất cả những tên đã hôn mê ra ngoài. Bên ngoài đầm xuất hiện một đám người, hầu hết đều sắp tắt thở, trên da thịt đã xuất hiện những vệt đen, đều đã bị thi chướng xâm nhập cơ thể.

"Thần thánh tịnh hóa!" Sau tiếng quát khẽ của Cổ La, một họa quyển mở ra, ánh sáng màu trắng sữa bao phủ lên khoảnh đất trống, tất cả những tên bị nhiễm thi chướng đều bắt đầu rên rỉ, màn khói đen nhờ nhợ từ thân thể chúng bốc lên, màn khói này sau đó bị quầng sáng trắng thiêu rụi trở về hư vô trong tiếng kêu "xèo xèo".

Sau khi quyển trục tịnh hóa vô cùng trân quý được sử dụng, tất cả đám người đều không còn nguy hiểm. Tiêu Thần cũng không biết Cổ La có vật cứu mạng thế này, hắn đã sớm cùng ba bộ khô cốt hợp lại, ra khỏi đầm, tránh vào một chỗ phục hồi nguyên khí.

"Tuyệt đối không thể tha cho hắn thế này!" Sắc mặt Cổ La u ám, hôm nay tổn thất nặng nề khiến lửa giận trong lòng hắn bốc cháy phừng phừng.

Triệu Lâm Nhi khẽ nhướn mày nói: "Nhưng còn có màn thi chướng thiên nhiên này cản trở, sẽ có rất nhiều phiền toái đó!"

"Không sao, ta còn có một quyển trục hữu dụng!"

Sau nửa canh giờ, khi tất cả đám người đều đã hồi phục, Cổ La mở ra một quyển trục rồi bắt đầu ngâm xướng: "Xua tan hắc ám tà ác, ánh sáng thần thánh bảo hộ thân ta!"

Quyển trục bốc cháy thành tro, một nửa số người được bao phủ trong một vầng sáng thánh khiết, cơ thể chúng cũng phát ra từng quầng sáng nhàn nhạt, trong đêm nhìn rất bắt mắt. Nửa số còn lại không được "thần thánh bảo vệ" ở lại bên ngoài tiếp ứng.

Đúng lúc đám người này xuất hiện trước mặt, Tiêu Thần kinh hoảng dẫn ba bộ xương khô trở lại đầm lầy. Bất quá, màn thi chướng kia cũng không còn tác hại gì với chúng, màn sương đen chạm vào quầng sáng thánh khiết bao quang chúng thì tự động tản mát hết, không tên nào còn phải sợ hãi đầm lầy này nữa.

Cổ La cùng Triệu Lâm Nhi dẫn đầu đám người đuổi giết khiến Tiêu Thần và ba bộ xương khô vất vả chạy trốn, mấy lần xém chết. Cuối cùng Tiêu Thần mặc kệ ba bộ xương khô ngăn cản, hắn phóng thẳng vào trung tâm đầm lầy đen kịt, đương nhiên hắn cố ý chậm vài bước nhằm dụ đám người kia vào luôn.

"Grừ…"

Một tiếng gầm kinh khủng đột nhiên vang lên giữa đầm, tiếng u minh quỷ khiếu khiến người ta dựng hết tóc gáy, tiếng rú cực kỳ đáng sợ.

Trước mắt đám người đầm lầy đen tối vô cùng, mơ hồ nhìn thấy một thi ảnh khổng lồ cao chừng mười thước gào rú điên cuồng, khí tức tử vong dao động kịch liệt, phảng phất như đang tiến vào địa ngục âm u.

"Gràooooo…"

Cùng với tiếng gầm rợn tóc gáy, vụ khí đen kịt đồng thời cũng phóng ra ào ạt, chính là màn thi khí chết chóc mênh mông.

Đám người đuổi giết Tiêu Thần thấy cảnh này đều hoảng sợ, quầng sáng thánh khiết bao phủ trên người đột nhiên tiêu biến, tử khí đáng sợ đã nuốt chửng "thần thánh quang huy".

"Không ổn, mau lùi lại, là Bất tử chi vương!" Cổ La hét lên run rẩy.

Tất cả đám người đều lạnh toát, sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Quân vương trong những sinh vật bất tử trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện, hùng mạnh đến cảnh giới cao nhất khiến thần thánh cũng phải biến sắc mặt. Cả đám người đều bỏ chạy thục mạng, sợ hãi cùng cực. "Sao mà có thể gặp Bất tử chi vương ở đây?", Cổ La vừa sợ hãi vừa phẫn hận tự hỏi. Tuy nhiên, khi hắn chợt nghĩ đến đây là một hòn đảo hoang bị phong ấn lâu đời thì cũng tự có đáp án.

Tiêu Thần mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng cũng sợ tới thót tim, nhanh chóng chạy xa khỏi đám người này. Lúc này cũng chẳng biết ba bộ xương khô từ đâu chui ra kéo hắn vọt ra ngoài.

Tử khí vô tận không ngừng dao động, đám tùy tùng của Cổ La không ngừng ngã dúi dụi, sau lưng bọn chúng là thi ảnh khổng lồ âm thầm không nhanh không chậm đuổi theo, tùy ý lấy mạng chúng.

Tiêu Thần ở phía xa mải miết chạy, không kịp thở lấy một hơi, trong lúc hoảng hốt hắn nhìn lại thi ảnh cao mười thước phía sau, trông giống như mội đôi cánh đã phân hủy.

Tử khí phiêu động, màn đen vô tận che khuất tầm nhìn của hắn, hắn cũng không nhìn lại làm gì…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.