Chương trước
Chương sau
<!--spoiler-body-->Từ sau khi Long Đảo bị phong ấn, Tổ Long và long vương vẫn không xuất hiện. Trải qua vộ tận năm tháng, Long Đảo lại một lần nữa giải phong. Mọi người đến Long Đảo không phải vì tìm kiếm bí mật mà là vì Tổ Long và long vương.

"Bà, lần này chúng ta không cần sợ, tối thiểu chúng ta cũng có năng lực tự bảo, con đi mang tiểu hắc lại." Tiểu mập mạp thô lỗ nói rồi sau đó chạy nhanh như bay vào trong thôn.

Phiến rừng rậm phía sau thôn truyền đến một tiếng long khiếu, không lâu sau tiểu mập mạp mang theo một hắc long non chạy trở lại. Vảy của tiểu long có màu đen lóng lánh, cả người đen bóng cực kỳ, thân thể như báo như hổ, đương nhiên nó không có lông mà hoàn toàn được phủ bằng vảy.

Không thể hoài nghi đây là một long vương, nhưng không đoán được nó thuộc loại Long tộc nào, bởi vì long vương cùng với huyết mạch đời trước rất khác biệt. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Người trong thôn lại có thể tìm được một con long vương, có thể thấy được bọn họ đã sớm chuẩn bị. Hắc Long Vương so với Tử Long Vương nhỏ hơn một ít, rất có thể là tiểu long vương nhỏ thứ hai trên Long Đảo có ưu thế cạnh tranh vị trí Tổ Long.

Ngay khi ánh mắt của Tử Long Vương và Hắc Long Vương đối nhau thì đều lập tức phát ra tiếng long khiếu trầm thấp, bọn chúng rõ ràng là địch ý vô cùng. Đây là sự tình không thể tránh được, vương giả trong Long tộc chiến đấu rất tàn khốc, bạn sinh long vương trưởng thành đến một giai đoạn nhất định sẽ cùng với long vương khác tử chiến.

Nữ tử thần bí cùng với tiểu mập mạp đồng thời trấn an hai tiểu ấu long, tránh cho bọn chúng phát sinh xung đột. Mà ngay lúc này, Kha Kha đột nhiên trợn tròn đôi mắt to linh động, hai long vương tựa hồ cũng cảnh giác như Kha Kha nhìn về chỗ rừng rậm bên ngoài thôn.

Kha Kha "Sưu" một tiếng nhảy lên lưng của Tử Long Vương, hai móng vuốt nhỏ rất nhanh sờ lên trên vết thương của long vương, sau khi dính một ít máu liền hóa thành một tia sáng phóng đến khu rừng rậm bên ngoài thôn, khiến cho Tử Long Vương gầm lên giận dữ.

Vụ khí đen bên trong rừng rậm cuồn cuộn mãnh liệt, một tảng lớn cây rừng bị tan vỡ trong nháy mắt, Kha Kha hóa thành một tia sáng bay trở lại. Mà một thanh niên sắc mặt tái nhợt từ trong rừng rậm hiện ra, trên ngực và bụng có mấy lỗ máu, đó là do máu của Tử Long Vương tạo nên, mà trên cánh tay trái lại có một vết cào nhỏ, hiển nhiên là kiệt tác của Kha Kha. Trong đôi mắt hắn phát ra hai tia chấn nhiếp linh hồn. Nhìn chăm chú vào Kha Kha và hai con long vương kia. Sau đó vô thanh vô tức biến mất.

"Chính là hắn!" Tiêu Thần và nữ tử thần bí đồng thời kêu lên.

"Là hắn, là ác quỷ kia…" Lão bà thần tình kích động nói: "Ta đã xem qua các nghi chép của tổ tiên lưu lại về ác quỷ, trong đó có một hình vẽ đơn giản, chính là hắn đã hại chết vô số tổ tiên của chúng ta."

Ác quỷ rời đi khiến cho mọi người vô cùng bất an, tuy rằng lần này nó rút lui thế nhưng khó có thể đảm bảo lần sau nó sẽ không xuất hiện.

Sự bá đạo của máu long vương khiến cho Tiêu Thần giật mình, lại có thể khắc chế ma quỷ đáng sợ kia, ngẫm thử một khi long vương trưởng thành sẽ cường đại như thế nào. Mà linh tính Kha Kha biểu hiện ra cũng khiến cho hắn ngây ngốc, nó tự nhiên có thể phát hiện ra ác quỷ trước cả hai con long vương và mọi người.

Kha Kha đang cố gắng xoa xoa đôi thú trảo nhỏ của mình, ảo não loại bỏ vết máu đen trên bộ lông trắng muốt nó. Sau đó không để ý đến Tử Long Vương đang gầm nhẹ, bướng bỉnh nhảy lên trên lưng Hắc Long Vương rồi quay về phía Tử Long Vương huy huy thú trảo nhỏ. Trước khi hai con long vương tức giận, Tiêu Thần vội vàng đem nó trở về, tiểu gia hỏa này thật sự làm cho người ta phải hao tổn tinh thần a.

Mọi người quay trở lại trong thôn, lúc này đổi qua một cái sân khác, trong sân có một cây bồ đào xanh tươi, lá cây xanh biếc. Ở trên có rất nhiều quả bồ đào nhỏ trong suốt giống như là một chuỗi mã não.

Mọi người ngồi quay vòng quanh chiếc bàn đá cạnh cây bồ đào, mắt đầu bàn bạc mật mưu. Phải loại bỏ ma quỷ này, nếu không tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm.

Tiêu Thần nói: "Ma quỷ bị máu của long vương khiến nó trọng thương ngoài ý muốn, đây chính là cơ hội của chúng ta, phải kết hợp mọi người trên Long Đảo đối phó nó."

Sau khi trải qua kiếp nạn ở tử thành, trên Long Đảo chỉ còn hơn trăm thanh niên tu giả. Đó là bởi vì đêm đó bọn họ không có tiến vào khu vực phụ cận Cốt hải. Nếu đem bọn họ liên hợp lại cũng là một lực lượng không hề yếu.

Độc Cô Kiếm Ma cũng không thể không dẹp đi tính cách tự phụ của mình. Cảm nhận được uy hiếp tử vong cường đại, hắn rất đồng ý kiến nghị của Tiêu Thần.

Nữ tử thần bí cũng gật đầu nói: "Còn có thể liên hợp với một nhóm cao thủ khác."

Tiêu Thần và Độc Cô Kiếm Ma không hiểu nghi hoặc nhìn về phía nàng. Lão bà ở một bên cười cười nói: "Tiểu cô nương quả là cao thủ chân chính, bất quá tu vi của ngươi hình như lúc cao lúc thấp, khiến cho ta không thể xác định đến tột cùng là như thế nào. Lão bà híp đôi mắt lại nói: "Tiến vào Long Đảo ngoại trừ các ngươi ra còn có hơn ba mươi lão bối cao thủ cảnh giới Thức Tàng."

Độc Cô Kiếm Ma gật gật đầu, nháy mắt liền minh bạch. Dựa theo ước định của các thế lực, lão bối cao thủ không thể nhúng tay vào việc trên đảo, hoàn toàn để cho các thanh niên cường giả tranh đoạt long vương. Lão bối cao thủ chỉ có thể ở trên biển rộng mênh mông tiếp ứng, những người này hiển nhiên là âm thầm lẻn vào, không có hành sự theo quy củ.

"Ta phụ trách liên lạc với bọn họ, ta biết chỗ." Lão giả ở một bên nói.

Lão bà nói: "Hiện tại quan trọng nhất là tìm được chín long vương, chín long vương tề tụ liền có thể triệu hoán được thần thuyền trong truyền thuyết, triệt để rời khỏi hòn đảo đáng sợ này.

Truyền thuyết nói rằng thần thuyền do xương Tổ Long cùng với thông thiên thần thụ tạo thành đang phiêu đảng khắp "vùng biển cấm kỵ", chỉ có nó mới có thể mang người rời khỏi đây. Đây là do tổ tiên của lão bà tử trong nghi chép của cổ thôn hoang tàn tìm thấy.

Xương Tổ Long không cần nghĩ nhiều cũng đoán được đó là thánh cốt của Long tộc, mà thông thiên thần mộc theo sở liệu của Tiêu Thần thì chỉ có thể là thần thụ ở quê nhà của Kha Kha mới có được quy mô và phẩm chất cao nhất mà thôi.

Mấy người thương nghị thật lâu, thế nhưng có một vấn đề bức thiết đang ở trước mắt mọi người, bọn họ có thể rời khỏi thôn này sao? Ác quỷ có khả năng đang ẩn trốn gần đây a.

"Lẽ nào phải mang theo hai con long vương mới có thể ly khai chỗ này sao?" Độc Cô Kiếm Ma cầm lấy thiết kiếm của mình, ngón tay nắm chặt phát ra âm thanh.

Mọi người trầm mặc một trận, trên thực tế bọn họ đã đối mặt với uy hiếp tử vong, ác quỷ dường như sẽ không bỏ qua bọn họ, vì bọn họ khiến nó bị thương nặng, như vậy đối với ma quỷ tồn tại không biết bao năm tháng này mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng.

Ngay lúc này, Kha Kha lại trợn tròn đôi mắt to, cùng lúc đó Tử Long Vương và Hắc Long Vương cũng phát ra tiếng ngầm nhẹ. Một trận gió lạnh thổi vào trong sân, khu vực xung quanh cây bồ đào tràn ngập âm khí.

Lúc này Tử Long Vương sớm đã có phòng bị, không chờ Kha Kha lẻn lên người nó, liền xông ra ngoài đầu tiên, Hắc Long Vương gầm nhẹ một tiếng rồi theo sát nó. Kha Kha một điểm cũng không gấp gáp, nhảy lên trên cây bồ đào, từ trên cao nhìn hai con long vương đang rít gào trên đường.

Âm khí tán đi, ác quỷ lại biến mất. Thế nhưng trong lòng mọi người đều rùng mình, cảm thấy thôn xóm này đã tràn ngập khí tức tử vong.

"Không ổn, lúc nãy chúng ta quá sơ sẩy, nếu như không có hai con long vương này thì chúng ta không thể đối kháng với ma quỷ kia." Tiểu mập mạp nhìn có vẻ thô lỗ kia lúc này nói ra cách nhìn của mình, hiển nhiên hắn cũng không có khờ khạo như vẻ ngoài.

"Chết, không hay!" Lão giả nhíu mày nói: "Tộc nhân ra ngoài sẽ nhanh chóng trở lại, nếu như gặp phải ác quỷ tất nhiên khó có thể tránh khỏi ma trảo của nó."

Sau đó, bọn họ đứng dậy đi đến cổng thôn, chuẩn bị tiếp ứng tộc nhân bên ngoài. Trong thôn xóm trống trải sớm đã không còn tiếng gà gáy chó sủa mà là một mãnh tịch mịch giống như một nơi hoang vu.

"Nó lại đến!" Tiêu Thần quát khẽ, bởi vì Kha Kha nhảy lên đầu vai hắn, đang dùng vuốt nhỏ kéo mái tóc dài của hắn, một đôi mắt to linh động đang nhìn về con đường phía trước.

Sau khi bị phát hiện, ác quỷ cũng không tiếp tục ẩn dấu, sương đen cuồn cuộn, từng trận âm khí lạnh thấu xương tràn đến khiến mọi người cảm giác từng trận hàn ý mãnh liệt. Hai con long vương điên cuồng rít gào, chúng nó không e ngại loại khí tức hung thần này, nếu như không phải bị mọi người ngăn cản thì chúng sớm đã vọt đến.

Ác quỷ cách mọi người khoảng hơn trăm thước. Tuy rằng sương đen bốc lên ngăn cản ánh sáng mặt trời. Thế nhưng Tiêu Thần vẫn có thể rõ ràng "nhìn" thấy, đây chính là linh giác sớm thức tỉnh của hắn.

Bên trong sương đen chính là thanh niên sắc mặt tái nhợt mà hắn nhìn thấy ở Cốt hải. Trên cổ tay trái có một cái bớt màu hồng. Trong đôi mắt mang theo sự tang thương của năm tháng, không nhìn kĩ rất khó có thể nghĩ rằng đây là một ma quỷ sống không biết bao nhiêu năm rồi. Càng nhìn kỹ lại có thể thấy được vẻ sầu thảm dọa người.

"Bắt nó cho ta……ta buông tha cho các ngươi." Trong màn đen truyền ra thanh âm yếu ớt, tuy rằng đó là thanh âm của một người còn trẻ nhưng lại không có chút sức sống nào, phảng phất như là thanh âm khi gió thổi qua cửa sổ của căn nhà cổ. Trong ngôn ngữ dường như mang theo một cổ hàn ý tràn vào trong cơ thể mọi người, khiến bọn họ đều cảm thấy sống lưng phát lãnh.

Cơn gió lạnh chuyển động xua tan một ít sương đen trước người ma quỷ, có thể thấy rõ được cánh tay của hắn đang chỉ vào Tiêu Thần.

"Ngươi nói ta?" Tiêu Thần cảm giác không ổn, ác quỷ này như thế nào lại nhắm vào hắn đây.

Cơn gió lạnh lại chuyển động, một gương mặt tái nhợt hiện ra trước mắt mọi người, hắn chậm rãi lắc đầu, cánh tay phải nhẹ nhàng chếch đi một ít. Kha Kha thở phì phò trên đầu vai Tiêu Thần nhảy xuống, không hề úy kị phóng về phía trước, trong miệng phát ra âm thanh "y y nha nha". Tựa hồ đang chất vấn ác quỷ, đồng thời thú trảo nhỏ vung lên, một tia sáng chói lọi phóng về phía trước.

Sương khí cuồn cuộn, ma quỷ vô thanh vô tức biến mất, ác quỷ đã có chuẩn bị biểu hiện ra thực lực thâm bất khả trắc. Kha Kha hung hăng huy động thú trảo, nó tựa hồ rất tức giận, bất quá lại có chút khả ái. Tiêu Thần vội vàng đem Kha Kha bế trở về, Kha Kha ngày càng thần bí, hắn không hy vọng tiểu thú này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mấy người bên cạnh cũng khiếp sợ không thôi, ma quỷ này tựa hồ có chút kiêng kỵ Kha Kha. Nhưng Kha Kha cũng không phải là long vương a. Lẽ nào máu hoặc là thân thể của nó có thể khắc chế được tà sát này sao?

"Yêu cầu này của ngươi ta không thể đáp ứng, không một ai có thể thương tổn Kha Kha." Âm thanh Tiêu Thần hướng đến phía trước nói lớn, không chỉ là nói với ác quỷ đồng thời cũng cho thấy rõ thái độ của hắn đối với mọi người xung quanh.

Ác quỷ từ con đường xa xa lại hiện ra thân ảnh, từ trong âm vụ truyền ra thanh âm yếu ớt nói: "Ta cần chính là thánh thụ trên đỉnh đầu nó, đem gốc cây nhỏ này cho ta, từ nay về sau ta tuyệt đối không thương tổn bất kì sinh mệnh nào.

Ánh mắt mọi người lại tập trung trên đầu Kha Kha. Bảo thụ trên đầu nó lúc này không có bất luận ánh sáng gì, giống như là một gốc cây bình thường không chút nào thu hút ánh mắt. Mọi người đều cho rằng tiểu thú này trước kia chạy loạn khắp nơi, không cẩn thận mới để nó ở trên đầu a. Hiện tại mới biết được nó rất có lai lịch, ngay cả ma quỷ cũng động tâm.

Đồng thời Tiêu Thần cũng kinh ngạc, trong lòng hắn tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng không nghĩ ra được cái gì, hắn cũng không có khả năng đáp ứng nói: "Chúng ta dựa vào cái gì để cho ngươi? Dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"

"Ta có thể phát thệ, có được thánh thụ, sẽ không giết hại người trên đảo, nếu không thần hình câu diệt." Thanh âm của ác quỷ từ trong sương đen truyền ra.

Lão giả thấp giọng nói: "Căn cứ theo nghi chép, thệ ngôn của ác quỷ là có ước thúc, hắn hiện tại đã phát thệ một lần rồi, sau này không thể thay đổi được." Hiển nhiên lão rất e ngại ác quỷ nên muốn thỏa hiệp.

"Lời thệ ngôn của ma quỷ mà lão cũng tin?" Tiêu Thần quay đầu lại lạnh giọng hỏi.

Điều này khiến cho khuôn mặt già nua của lão giả cùng lão bà nóng rần lên, xác thực bọn họ rất e ngại ác quỷ. Đối với ác quỷ có thể lật lọng thệ ngôn hay không bọn họ cũng không khẳng định được. Chỉ là tộc nhân ở bên ngoài của bọn họ đang trở về, mà ác quỷ lại thường xuyên ẩn hiện, đối với bọn họ mà nói đó chính là uy hiếp trí mạng.

Sương đen tán đi, ma quỷ quay đầu hướng về thần bi ở trung tâm hải đảo nói: "Ta sẽ không thay đổi thệ ngôn, nếu không sẽ gặp phải nghiêm phạt."

"Ngươi là ma quỷ, ta như thế nào lại có thể tin tưởng ngươi? Người trần đều nói không thể cùng với ma quỷ thỏa hiệp được." Tiêu Thần ôm Kha Kha lui về phía sau, thế nhưng Kha Kha lại không an phận, giãy dụa muốn tiến lên, dường như không chút e ngại ác quỷ trong sương đen.

"Ài, ta không phải là ma quỷ, ta là một người." Âm thanh yếu ớt thở dài.

Tiêu Thần hừ lạnh nói: "Đây không phải câu nói đùa rất tuyệt sao."

"Ta trải qua vô tận năm tháng không ngừng lột xác, chờ mong ngày có thể sống lại. Hôm nay ta đã không còn là một thi thể chết mà là một thân thể sống, ta thật sự không muốn giết chóc nữa."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.