Sau khi đi ra khỏi khu rừng rậm rạp hơn mười dặm, ven đường bọn họ phải tránh né không ít tu giả, rốt cuộc cũng tới được trọng địa của Bất Tử Môn. Chỉ thấy phía trước tiên vụ lượn lờ, núi non mờ ảo, thực sự là bảo địa linh tuệ trong trời đất.
Tiếp tục đi về phía trước, mùi hoa thoang thoảng, thác bay suối chảy, tựa như tiến vào động thiên phúc địa của thần tiên.
Tiêu Thần trong lòng dao động, đây tuyệt đối là thánh địa a. Tổ sư Bất Tử nhất hệ Tà Vương ở Nhân Gian Giới để lại uy danh cực lớn, quả thật là nhân vật danh chấn cổ kim. Ở Nhân Gian Giới hắn chưa từng nghĩ có thể gặp được Tà Vương, dù sao đó cũng là nhân vật trong truyền thuyết ngàn năm trước, đối với hắn mà nói là rất xa xôi, nhưng bây giờ đã đi đến trọng địa của Bất Tử Môn.
Đây thực sự là khu vực ẩn cư của vị Tà Vương kinh tài tuyệt diễm kia sao?
"Tà Vương ở đây sao? Các vị bình thường có thể nhìn thấy không?" Tiêu Thần hỏi một gã đệ tử ở bên cạnh, nhất thời khiến cho sắc mặt của tên đệ tử kia trở nên xám xịt, kỳ quái nhìn hắn vài lần nhưng cũng không trả lời hắn.
"Không hận thù đến mức như vậy chứ? Đem ngươi ném vào trong biển lớn chính là tiểu thú trắng muốt này chứ không phải ta a." Lời nói tựa hồ chẳng hề để ý gì khiến cho tên đệ tử kia tức giận, trực tiếp xoay người rời xa hắn ba thước, không hề nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-gioi/2191767/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.