Ánh sao mờ mờ, mặt trăng ẩn mình sau đám mây đen chỉ lộ ra một vầng sáng nhỏ. Từ trên không trung nhìn xuống Thiên Đế Thành xinh đẹp như một tòa tiên phủ sáng rực rỡ.
Tiêu Thần bay nhanh như thần quang sớm biến mất trong tầm nhìn mọi người. Hắn triển khai Bất Tử Thiên Dực bay không ngừng, rời xa mặt đất, càng ngày càng cao. Cuối cùng biến mất hoàn toàn trong đám mây.
Trốn sau đám mây lặng lẽ điều tức trong chốc lát. Tiêu Thần bắt đầu suy nghĩ có nên hay không chạy khỏi Thiên Đế Thành?
Long Đằng từng nói chỉ cần hắn ra khỏi thành liền bị Hổ Thị và Hổ Nô hạ tử thủ. Tiêu Thần cũng không tin tưởng lắm, Thiên Đế Thành to lớn như vậy, bầu trời rộng lớn như thế thì người của Hổ Gia thật sự có thần thông phong ấn tứ phương sao?
Tiêu Thần đứng trong đám mây, cả người ẩn hiện như tiên nhân trong bức tranh. Ánh mắt lạnh lùng nhìn vầng trăng, tâm tư chuyển biến không ngừng. Âm thầm tính toán phương án rời khỏi nơi đây.
Làn da Hải Vân Tuyết dưới ánh trăng lộng lẫy như được tạo hình từ ngọc. Động lòng người vô cùng.
Nhưng tuyệt đại giai nhân thế này trong mắt Tiêu Thần chẳng khác nào một bức tượng gỗ mục. Hoàn toàn không để ý đến, đôi mắt hắn sắc bén như đao phong. Ngưng thần nhìn bâug trời đầy sao...
"Tiêu Thần ngươi thả ta ra. Ta sẽ giúp ngươi có được cơ hội bảo vệ mạng sống..." Khẩu khí của Hải Vân Tuyết rất bình tĩnh. Không vì bị bắt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-gioi/2191603/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.