Chương trước
Chương sau
Sở Hành Cuồng vốn không tin lời Tiêu Thần nói: ai có thể đủ khả năng đưa hai phân thân thiện ác của hắn vào thiên đường và địa ngục? Lứa tuổi thanh niên hiện nay không có nhân vật kinh khủng đến như vậy

Vận Mệnh Song Sinh Tử, một thiện một ác, hai phân thân, không thể giết chết, không thể diệt vong.

Ác Tử, xung quanh là hắc vân cùng với sương đen ngập trời, khí tức địa ngục khiến đất trời hôn ám. Báu vật Diêm vương là Tử Thần Liêm Đao giữa mây mù bức ra một cỗ lực lượng hủy diệt, khiến cho những ai quan chiến rợn người.

Thiện Tử, thánh quang rọi khắp nơi, ánh sáng thần thánh bao phủ cả đất trời giống như trong thế giới cực lạc, chỉ có điềm lành. Thiên Phật Bảo Luân ( vòng ngọc) lơ lửng phía trên đỉnh đầu, thánh quang rọi xuống tứ phương.

"Thanh niên có thể giết chết được Vận Mệnh Song Sinh Tử còn chưa xuất thế!"

Sở Hành Cuồng, thiện ác lưỡng thân như thần phật và Tu la giáng lâm, nhìn khí thế và khí chất tựa như đã vượt qua phạm trù của nhân loại.

Tiêu Thần không nói thêm gì, hư ảnh hiện lên,như có những hình ảnh lượn lờ xung quanh hắn, như có tám cánh cửa của những thế giới khác nhau đang hờ hững mở ra mời vào. Xuyên việt giữa những chốn không gian hư ảo đó, mỗi một bước cũng bằng tốc độ phi hành nhanh nhất.

Trong nháy mắt công phu, hắn liên tục thay đổi mười mấy phương vị, như xuyên qua không gian, tốc độ nhanh tới không tưởng, khiến chúng nhân hoa cả mặt. Sở Hành Cuồng cũng phải nhíu mày.

Bất quá, Tiêu Thần tạm thời vẫn chưa triển khai thế công, mà không ngừng thay đổi vị trí để thuấn di xung quanh Song Sinh Tử.

Sở Hành cười điên cuồng, lạnh giọng nói: "Cho dù tốc độ ngươi nhanh tới thế nào cũng khó làm gì được bất tử thân của ta"

Hắn quát lớn: "Thiên phật bảo luân!"

Thân là một trong tứ kiệt Ân Đô, Vận Mệnh Song Sinh Tử thần thông xuất hiện, năng lực của hắn tăng lên một tầng lớn. Mặc dù mới là Thức Tàng Lục trọng thiên đỉnh cao, nhưng cũng đủ để giết được cao thủ Thức Tàng Thất trọng thiên. Thậm chí cả một số cường giả Bát trọng thiên.

Thiên Phật Bảo Luân chiếu khắp bốn phương như một pho tượng của Phật Đà ngồi giữa không trung. Phật quang chiếu khắp trời đất, trong phút chốc bao phủ cả không gian, tiếng không gian nứt vỡ vang lên có thể tưởng tượng ra lực lượng khủng khiếp tới mức nào.

Nhưng mà giờ phút này Tiêu Thần đã đạt tới tốc độ cực đại, trong phúc chốc lướt đi trăm trượng, tránh về một hướng khác.

Bảo Luân theo sát như hình với bóng, phá tan hư không, lưu lại một đoạn quang mang giữa bầu trời mà lập tức đuổi theo. Quang mang rực rỡ lại một lần chiếu xuống, vẻ mỹ lệ vô song, nhưng lại là đáng sợ như đóa hoa tử vong, chỉ cần chạm phải là lập tức bỏ mạng.

Thiên Thần vốn nghĩ không vội ra tay, còn muốn tiếp tục thăm dò. Bất quá đối mặt với sức ép từ Thiên Phật Bảo Luân, hắn bắt buộc phải phản kích.

Hữu thủ thu lại thành quyền, hung hăng đánh về phía bầu trời, Linh Tê kiếm khí không còn như miền đất tử vong nữa mà là như một song Hoàng Hà chín khúc, kiếm khí uốn lượn như ngân long từ giữa trời cao bổ xuống Thiên Phật Bảo Luân.

"Keng"

Thanh âm đinh tai nhức óc truyền ra, kiếm khí tan đi, Thiên Phật Bảo Luân cũng bị chấn động mà giữa không trung xoay tròn ép xuống Tiêu Thần.

Thiên Phật Bảo Luân không giống Vận Mệnh Song Sinh Tử, nó giống như không thế nào bị phát hủy. Phật quang chiếu mọi nơi. Vô sô vì sao rơi xuống làm cho không trung tràn nhập ánh sao băng.

Tiêu Thần vẫn dùng tốc độ cực nhanh tránh né.

Sở Hành Cuồng giống như đã trở nên điên cuồng, Ác Tử cũng bắt đầu phát động công kích. Minh Vương Chí Bảo phá nát không trung, Tử Thần Liêm Đao hóa lớn, toàn thân đều là màu đen. Chỉ có lưỡi đao màu trắng sắc bén vô cùng nên ở giữa đám sương mù càng trở nên chói mắt.

Ma vụ ngập trời, trong phút chốc bao phủ Tiêu Thần.

"Keng, keng, keng"

Tiêu Thần khum tay kết Vô Úy Sư Tử ấn, không ngừng oanh kích, nhưng lại bị chấn ngược trở lại. Minh Vương Chí Bảo không cách nào ngăn cản. Mà Thiên Phật Bảo Luân cũng đã tới gần. Hai hướng giáp công, Tiêu Thần không thể tránh thoát.

Không thể không thừa nhận, Vận Mệnh Song Sinh Tử chiến lực vô biên, Sở Hành Cuồng có được thần thông cỡ này đủ để kiêu ngạo với cả lớp thanh niên.

Tám thế giới hư ảnh hiện lên, Tiêu THần từ bờ vực của tử vong phá vỡ một khe hở vọt ra.

"Hết sức rồi sao ?"Âm thanh lạnh băng của Sở Hành Cuồng phát ra

Bây giờ, Tiêu Thần sau mấy lần tiếp xúc, trong lòng cũng có một số nhận biết được về Song Sinh Tử, lúc này hắn đã chuẩn bị ra tay quát to:""Phong ấn ngay trước mặt ngươi"

Hai tay kết ấn, Vô Úy Sư Tử ấn hiện ra, Hoàng Kim Sư Tử vương xuất hiện tại thiên không. Ba cái đầu cùng ngửa mặt lên trời cuồng hống, thanh âm kinh thiên động địa, hoàng kim thần quang phá nát sương mù mà chiếu sáng cả bầu trời. Hoàng Kim sư tử như một thực thể hóa, đột nhiên đánh tới phía trước.

Ngay sau đó, hai tay Tiêu Thần lại một lần nữa kết ấn.

Bất Động Minh Vương ấn hiện ra, Minh Vương chủ tôn to lớn đứng ngay sau lưng hắn, mà bàn tay đã hướng tới Vận Mệnh Song Sinh Tử chụp tới. Tiếng động ù ù vang lên không ngớt, hư không đã bị chấn nát.

Thần Vận Niêm Hoa ấn thành hình, thoạt trông như đang nằm trong tay của hư ảnh Tiêu Thần khổng lồ. Một đóa tiên hoa phóng ra trùm kín tứ phương làm cho trăng sao cũng phải ảm đạm. Từng phiến cánh hoa trong suốt chém tới, bổ vào Thiên Phật Bảo Luân phát ra tiếng leng keng.

Viên Mãn Bảo Bình ấn hình thành, một bảo bình thủy tinh hiện lên trên khoảng không trên đầu Tiêu Thần. Quang mang tỏa rực phóng tới Vận Mệnh Song Sinh Tử. Thánh quang bao quanh Minh VƯơng Chí Bảo làm sinh ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Cuối cùng là Không Linh Vĩnh Hằng ấn, từng chùm ánh sáng không ngừng phát ra, hư ảnh giống hệt Tiêu Thần. Thánh quang như được thực thế hóa toàn bộ đánh vào Thiên Phật Bảo Luân, thiên địa cũng phải rung chuyển.

Ngũ đại pháp ấn đều xuất hiện, thanh thế kinh thiên động địa, tất cả mọi người quan chiến đều sợ hãi. Nếu đổi lại là một người đã sớm hình thần câu diệt rồi.

Nhưng, Sở Hành Cuồng có Vận Mệnh Song Sinh Tử tất nhiền có thể tiếp được tất cả. Có Minh Vương Chí Bảo và Thiên Phật Bảo Luân bảo hộ, Song Sinh Tử cũng bình yên vô sự. Bất quá thế cũng là quá đủ đối với Tiêu Thần, trong sát na ngắn ngủi cản được Minh Vương Chí Bảo và Thiên Phật Bảo Luân, hắn đã tìm được cơ hội xuống tay.

Âm dương Thập Trọng phong. Đây là một môn thần pháp chuyên dùng để phong ấn. Tiêu Thần vẫn chưa để lộ ra, nhưng giờ phút này lại toàn lực ra tay.

Từ trong trống rỗng Vô cực sinh ra Hỗn Độn, khí Hỗn Độn thực bao la, nó sinh sôi nảy nở mà tạo âm dương. Âm dương chia thành đất trời, chưa có vũ trụ sinh hình đã có vũ trụ tụ khí. Khí tụ thành hình gọi là âm dương, khí hiển hiện thôi thì là Thái cực.

Hai tay Tiêu Thần khua lên. Âm dương ngư xuất hiện, Thái Cực đồ hình thành, trong phút chốc phóng đại lên, hắc bạch hai vầng hào quang chiếu sáng khắp bốn phương. Thái Cực đồ hướng về Ác Tử trong Vận Mệnh Song Sinh Tử phong ấn.

"Đây là…" Ác Tử hoảng sợ, biến sắc mặt cả kinh nói:"Âm Dương Thập Trọng phong"

Không cho hắn có thời gian suy nghĩ nhiều. Thái Cực đồ đã phủ xuống.

Thiện Tử cuối cùng cũng đánh văng Không Linh Vĩnh Hằng ấn, vội vàng bay tới cứu viện. Thiên Phật Bảo Luân đánh ra. Nhưng Tiêu Thần không cho hắn cơ hội. Hai tay rung động Linh Tê kiếm khí phát ra, hai con cự long uốn lượn trên bầu trời rồi đánh tới. Thiện Tử trong phút chốc bị kiếm khí làm cho vỡ nát nhưng Thiên Phật Bảo Luân không hề xây xát. Sau một tiếng nổ lớn vẫn bay về hướng phong ấn.

"Phong"

Tiêu Thần hét lớn. Cuối cùng trong sát na Thiên Phật Bảo Luân sắp tới nơi đã đem Ác Tử đang cầm Minh Vương Chí Bảo phong ấn vào khe nứt không gian.

Lúc này Thiện Tử đã hồi phục bất tử thân, Thiên Phật Bảo Luân đã bay lại đỉnh đầu. Sở Hành Cuồng cực kì giận dữ. Mặc dù là Thiện Tử nhưng cũng tràn đầy sát khí. Ác Tử bị phong ấn khiến hắn lửa giận bốc cao.

Tiêu Thần triển khai thân pháp Bát tướng thế giới mà nhẹ nhàng như tiên giáng trần phiêu lãng rồi nói: " Ta nói rồi, có thể phong ấn ngươi"

Kỳ thực, địa ngục và thiên giới bất quá cũng chỉ một cái tên thôi. Thực sự có hay không rất khói nói! Tự mình đi tới địa ngục, Tiêu Thần đối với cái gọi là Thiên Giới và Địa ngục đã có nhận thức, truyền thuyết không hẳn đã đúng.

Theo hắn suy đoán, chỉ cần đem Thiện Tử và Ác Tử phong ấn tại không gian khác nhau thế là đủ. Để cho bọn họ mất đi khả năng liên hệ với đất trời mà tái tạo.

"Thiên Phật Bảo Luân!"

Sở Hành Cuồng không nói thêm câu gì, trực tiếp dẫn động Bảo Luân phát ra vạn đạo thần thánh quang huy đánh tới Tiêu Thần.

Tất cả mọi người quan chiến đều sợ hãi. Ác Tử trong Vận Mệnh Song Sinh Tử đã bị phong ấn rồi. Liệu có bị tận diệt hay không đây? Mấy ngàn người xôn xao.

Nhất là các thế gia đệ tử của Ân Đô, trong lòng lại càng kích động, thần thoại bất tử chẳng lẽ sắp tan biến sao ? Phải biết rằng Sở Hành Cuồng danh chấn đế đô mấy năm nay, trong thế hệ thanh niên không ai có thể thực sự giết chết Song Sinh Tử, không cách nào phá được thần thông mạnh mẽ bậc này.

Đại Thương quốc Tam công chúa lại càng kích động, cùng hơn mười mĩ nữ danh tiếng ở đế đô bước tới , đứng ngay hang đầu trước đám người quan chiến.

Có lẽ tối nay, thần thoại sẽ bị phá vỡ, bất tử Song Sinh Tử có khả năng sẽ bị diệt sát.

Nguyệt Hồ xôn xao cả lên.

Tiêu Thần một mặt dùng thân pháp cực nhanh tránh né, một mặt lấy Linh Tê kiếm khí đối kháng với Thiên Phật Bảo Luân. Hắn đang tìm cơ hội, chuẩn bị một lần nữa ra tay phong ấn Thiện Tử.

Nhưng, đang lúc mọi người đang kích động, một tiếng động lớn vang lên, hư không bị phá nát, một Tử Thần Liêm Đao to lớn chém ra, hư không nứt ra một đoạn. Ác Tử cầm Minh Vương Chí Bảo bước ra, hắc vụ che kín xung quanh, sát khí ngập trời.

"Tại sao có thể như vậy … " Tiêu Thần cảm phi thường bất ngờ. Thân thể hóa thành một đạo hư ảnh thoát ly chiến trường.

"Cáp cáp…." Ác Tử cười to, cầm Minh Vương Chí Bảo nói:"Phong ấn có thể làm khó ta ? Ta nói rồi trừ phi đem ta đánh vào thiên giới hoặc địa ngục nếu không ta giết cũng không chết."

Vận Mệnh Song Sinh Tử bước tới, lưng dựa vào nhau mà đứng. Minh Vương Chí Bảo và Thiên Phật Bảo Luân phát ra ba động khủng khiếp làm cho mọi người chấn động.

Tiếng ồn ở bờ Nguyệt Hồ lặng đi, mọi người đều hoảng sợ, Vận Mệnh Song Sinh Tử cường đại tới mức biến thái, có thể phá nát hư không, thong dong trở về.

Nhất là một vài vương tộc đệ tử, cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ của Sở Hành Cuồng thì thấy như một tòa núi lớn đè lên trái tim bọn họ.

"Sở Hành Cuồng không hổ là một trong Ân Đô tứ kiệt" Ngay cả Đại Thương quốc Tam công chúa cũng không kìm được phát ra tiếng cảm thán.

"A…a" Bên cạnh có tiếng cười khẽ:" Công chúa, hắn đối với người đúng là một mối thâm tình, theo đuổi ba năm rồi, hôm nay lại đặc biệt vì người mà trở về." "Nha đầu lắm miệng"

"A..a"

Người đẹp Đế đô mặc dù đều có tư tình nhưng mặt ngoài lại có vẻ hết sức thoải mái.

Tới bây giờ, đã không có ai nghĩ răng Tiêu Thần có thể chiến thắng, một số người hy vọng hắn không chết, số còn lại cho rằng trận đấu này đã được định đoạt.

Vận Mệnh Song Sinh Tử lưng dựa lưng đứng cùng một chỗ. Một như thần phật, một tựa Tu la, hết sức bất phàm, làm cho rất nhiều người không thể không thừa nhận Sở Hạnh Cuồng giờ phút này hết sức uy vũ.

"Tiêu Thệ Thủy, bằng thân thủ của ngươi ta sẽ không gây khó dễ ngươi nữa. Quy thuận ta, ta sẽ tha thứ cho tội lỗi của người. Song Sinh Tử đồng thời mở miệng, bốn mắt quét khắp bốn phương làm cho mọi người không dám nhìn vào.

Tiêu Thần yên lặng đứng bên kia chiến trường, tựa hồ là đang suy tư, cuối cùng không một tiếng động tiến vào trong chiến trường.

"Ngươi còn muốn đánh? Chớ trách ta vô tình." Thanh âm lạnh băng của Song Sinh Tử vang lên, nói:"Chiến trường không có nhân từ nương tay, ngươi mạnh như vậy mà chết đi có chút đáng tiếc"

"Xuất thủ đi, người thất bại không nhất định là ta" Tiêu Thần bình tĩnh nói.

Lời nói như thế khiến cho mọi người quan chiến chấn kinh, tới giờ hắn vẫn còn có thể tự tin? Trừ phi có kì tích phát sinh, nếu không làm thế nào có thể chiến thắng Vận Mệnh Song Sinh Tử vô địch?

"Minh Vương Chí Bảo!"

"Thiên Phật Bảo Luân"

Tiếng xé gió vang khắp bầu trời bao la, Vận Mệnh Song Sinh Tử đồng thời hét lớn, một như tiếng vọng địa ngục, một như thiên giới phật âm đồng thời vang lên. Trong trời đêm vang đi vang lại, đúng như Minh Vương và Phật Đà lúc trước, uy áp thiên địa, chấn nhiếp hồn phách.

Ác Tử cầm Tử Thần Liêm Đao, Thiện Tử có Bảo Luân trên đỉnh đầu trong phúc chốc phóng tới. Năng lượng ba động cực mạnh, giống như không trung sắp bị phá nát, có thể tưởng tượng được đáng sợ tới mức nào.

Tựa như tốc độ ánh sáng siêu đẳng, Tiêu Thần trong phút chốc biến mất khỏi chỗ đó rồi tái xuất hiện trên bầu trời, sau đó xung quanh xuất hiện một hình ảnh không thể lý giải. Thiên, Địa, Thủy, Hỏa, Lôi, Sơn, Phong, Trạch bát tướng phân ra, không ngừng hiện lên xung quanh Tiêu Thần. Ở tám hướng lại xuất hiện một hư ảo thế giới lấy hắn làm trung tâm.

Tiêu Thần rốt cục cũng xuất ra Bát tướng Thế Giới thần thong.

Chưa đạt được cảnh giới đại viên mãn nhưng bị buộc không thể không làm nó sớm lộ diện trên thế gian. Đối với Bát Tướng Thế Giới, Tiêu Thần có một khát vọng muốn tu luyện tới cảnh giới cực trí, đạt tới thần thông trong truyền thuyết: Lục Đạo Luân Hồi.

Càn là trời, khôn là địa, khảm là thủy, ly là hỏa, chấn là lôi, cấn là sơn, tốn là phong, đoài là trạch. Bát tướng ấn ký đã sớm biến mất trong long TIêu Thần, hôm nay chỉ còn lại bát tướng thế giới thuộc về hắn.

"Còn có thần thông chưa sử dụng?"

"Đây là loại pháp môn gì?"

Mấy ngàn người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, rất nhiều người nghi hoặc.

"Hôm nay phải giết ngươi!"

Lời nói của Sở Hành Cuồng vừa dứt, Vận Mệnh Song Sinh Tử phóng lên cao, Tử Thần Liêm Đao và Thiên Phật Bảo Luân chấn vỡ hư không trong nháy mắt đánh tới:"Ai giết ai còn không biết" Lúc này Tiêu THần không có tránh đi, mà mang theo tám thế giới hư ảo đánh tới ngạnh kháng.

Tiếng ù ù phát ra khiến cho bầu trời cũng phải run rẩy, hư không không ngừng tan vỡ, tám cái hư ảo thế giới lại như hóa thực chất, mỗi lần bọn chúng rung chuyển, từng phiến hư không vỡ vụn.

Tiếng kinh hô không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều mở to mắt kinh hãi, rỗ rang … đó không phải là ảo ảnh, mà là một thần thông uy lực tuyệt luân.

Tử Thần Liêm Đao bổ vào Hỏa thế giới, đại hỏa ngập trời lập tức phun lên, chiếu sáng khắp bầu trời đêm. Một mảng đỏ rực làm sương mù vô tận bị ép cho tản mát, mà Tử Thần Liêm Đao ở bên trong không ngừng trảm phá nhưng thần hỏa bất diệt, lửa bốc rực trời.

Thiên Phật Bảo Luân đánh vào Lôi thế giới. Trong sát na đó, lôi quang phát ra tận trời, từng đạo tử lôi ( sét tím) đánh vào Thiên Phật Bảo Luân. Thiên Phật Bảo Luân rung lên, từng đạo thần thánh quang huy phát ra ngăn chặn tử lôi.

Bát quái liên tục thay đổi: Thiên, Địa, Thủy Hỏa, Lôi, Sơn, Phong, Trạch.

Tiêu Thần mang theo Bát Tướng Thế Giới cùng Sở Hành Cuồng đại chiến trên không không ngừng.

Quang mang sặc sỡ, làm trăng sao ảm đạm, không trung lay động.

Tiêu Thần hóa thành một đạo quang mang cùng Thiện Tử và Ác Tử kịch chiến. Mặc dù đại bộ phận lực lượng được Bát Tướng Thế Giới thần thông chống đỡ nhưng Vận Mệnh Song Sinh Tử, Minh Vương Chí Bảo cùng Thiên Phật Bảo Luân đều nằm trong đó đang đánh sâu vào Bát Tướng Thế Giới cho nên giờ phút này Tiêu Thần và Sở Hành Cuồng thế cùng lực kiệt, ba đạo quang ảnh dây dưa cùng nhau.

Vô Úy Sư Tử ấn, Bất Động Minh Vương ấn, Thần Vận Niêm Hoa ấn, Viên Mãn Bảo Bình ấn, Không Linh Vĩnh Hằng ấn, ngũ đại pháp ấn thay phiên xuất ra. Song Sinh Tử tóc tai rối bời, kịch liệt xuất thủ, thiên địa chấn động, thiên không bắt đầu vỡ vụn.

Như ngân hà rơi xuống, như biển xanh nổi sóng tận trời, bầu trời đêm như sôi trào, năng lượng vô tận lan về cả về chân trời bao la.

Trong nháy mắt, mấy trăm hiệp đã qua, Sở Hành Cuồng và Tiêu Thần vẫn như cũ lấy lực đấu lực khó có thể phân thắng bại.

Hư không tan vỡ, sát khí trùng thiên.

Trăng sao ảm đạm (tinh nguyệt vô quang),thiên địa thất sắc.

Tất cả mọi người đều cả kinh, Tiêu Thần cùng Bát phúc họa quyển ( tám bức tranh) lại chặn được Sở Hành Cuồng và Vận Mệnh Song Sinh Tử, kết quá vượt quá sự dự liệu của mọi người.

"Vậy mà có người đối kháng được Vận Mệnh Song Sinh Tử!"

"Thần thông cái thế của Sở Hành Cuồng cuối cùng cũng gặp phải đối thủ"

"Vậy mà có thể ngăn được cao thủ Ân Đô tứ kiệt"

Bên dưới sôi trào.

Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm và đám vương tộc đệ tử lại càng kích động vô cùng. Họ cảm giác sâu sắc về Sở Hành Cuồng cường đại, cũng hiểu được sự đáng sợ của Tiêu Thần.

Có lẽ tối nay, một thần thoại sẽ bị phá vỡ.

Ba trăm chiêu, bảy trăm chiêu, nửa canh giờ trôi qua, Tiêu Thần và Sở Hành Cuồng đã không biết kịch chiến quá bao nhiêu hiệp, khó phân thắng bại, vẫn ở trên bầu trời sinh tử kịch chiến. Linh Tê kiếm khí, Viễn Mãn Bảo Bình ấn không ngừng chấn động, Vận Mệnh Song Sinh Tử rời xa Minh Vương Chí Bảo và Thiên Phật Bảo Luân rốt cuộc cũng không trụ nổi dần dần lộ ra yếu thế.

Mà Tiêu Thần cũng cảm giác như ngọn đèn cạn dầu, dù sao đại bộ phận lực lượng của hắn cũng dành để chống đỡ Bát Tướng Thế Giới.

Phốc.

Thiện Tử bị chém bay đầu, lại một lần nữa trọng sinh. Nhưng ở trong Bát Tướng Thế Giới, có thể thấy Sở Hành Cuồng đã cố hết sức, trọng sinh rất khó khăn.

"Sát" Hai mắt Tiêu Thần bắn ra lưỡng đạo thần mang.

Trong phúc chốc, Bát Tướng Thế Giới thần thông thay đổi liên tục, càng hiện ra rõ ràng, như có tám thế giới thực sự.

Bát tướng thay đổi liên tục, thiên địa thủy hỏa lôi sơn phong trạch cùng động.

Cuối cùng, Minh Vương Chí Bảo bị đánh vào Trạch thế giới, khủng bố như Tử Thần Liêm Đao cũng hãm sâu vào hố bùn, không có cách nào thoát ra, hoàn toàn bị phong bế.

Thủy Hỏa Lôi Sơn Phong năm quẻ nhất tề cùng vây khốn Thiên Phật Bảo Luân. Sơn phá đi khí thế, Lôi phá đi hình thái, Thủy phá đi thể chất, Hỏa diệt đi thần, Phong diệt linh, Thiên Phật Bảo Luân rã rời bị tan nát trong năm thế giới.

"Thiên làm chủ thiên giới!"

Tiêu Thần hét lớn, thiên thế giới trong phúc chốc mở rộng hướng về phía ác tử bao phủ, trong nháy mắt phong ấn.

"Địa làm chủ địa ngục!"

Tiêu Thần lại một lần nữa hét lớn, Địa thế giới phô thiên cái địa ập tới đem Thiện Tử giam cầm, khó có thể di chuyển.

Bát tướng thế giới thay đổi liên tục trên bầu trời, như tám bức họa ở trong luân hồi chân thật phản chiếu vào thiên địa.

Ở phía dưới, tất cả mọi người sợ tới ngây người, lặng ngắt như tờ trố mắt ra nhìn, "Bát phúc trường quyển" lại phong bế được Vận Mệnh Song Sinh Tử.

Cuối cùng, Minh Vương Chí Bảo cũng bị đánh vào năm thế giới kia, Thủy Hỏa Lôi Sơn Phong cùng di chuyển, Sơn phá khí thế, Lôi phá hình, Hỏa diệt thần… khiến cho hoàn toàn nát bấy.

"Trảm …. Ác Tử!"

Thanh âm trầm thấp của Tiêu Thần vang lên, rõ ràng khắp bầu trời đêm.

Linh Tê kiếm khí phát ra, hủy diệt thân thể Ác Tử thành vô hình, chỉ lưu lạc một thủ cấp bị Tiêu Thần nắm trong tay.

"Trảm …… Thiện Tử!"

Kiếm khí lại phóng ra, Thiện Tử trừ đầu ra thân thế cũng bị chấn nát thành vô hình, ngay cả nửa giọt máu cũng không có

Mấy ngàn người ở ven Nguyệt hồ như hóa đá, Vận Mệnh Song Sinh Tử bị chém nát vẫn chưa thể tái sinh.

Một khoảnh khắc yên lạng như tờ, rồi sau đó bộc phát một trận ầm ĩ.

"Trời ạ, Sở Hành Cuồng bị chém."

"Vận Mệnh Song Sinh Tử vậy mà bị người ta diệt"

"Tối nay phá tan thần thoại về sự bất tử của Vận Mệnh Song Sinh Tử"

Ân đô thế gia đệ tử lại càng hô lớn. Không có ai so với bọn họ có thể hiểu rõ Vận Mệnh Song Sinh Tử cường đại cỡ nào, nhưng hôm nay lại bị người chém chết"

Đến như Tam kiệt Ân Đô còn lại cũng không chắc làm được? Bọn họ với Sở Hành Cuồng có thể chém giết bởi vì có thể dùng thần thông trấn áp. Nhưng mà cũng không có thể chém Song Sinh Tử của Sở Hành Cuồng.

"Cái này…" Tam công chúa của Đại thương quốc không ngờ lại có kết quả như thế này. Nàng không muốn chứng kiến thương vong. Hai người này, người nào tử vong cũng là tổn thất đối với nàng.

Mà hơn mười người giai nhân Ân Đô có mấy người đối với tứ kiệt hết sức sùng bái, nhất thời lệ rơi lã chã, chực khóc lớn. Những người khác thì thần sắc phức tạp, càng tăng thêm ý định mời chào Tiêu Thần.

Yếu Khuynh Thành, Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong, Hỏa Niểu, A thủy, A băng, không tự chủ được nắm chặt quyền đầu, Tiêu Thệ Thủy- danh tự này được bọn họ khắc sâu trong lòng.

Vóc người cao ngất của Tiêu Thần cầm theo hai cái đầu lâu đầy máu, đang đứng trong hư không, xung quanh là Bát Tướng Thế Giới thay đổi liên tục, đúng như người trảm thần thí phật nghịch thiên. Hình ảnh không thể xóa nhòa trong đầu của mọi người.

"Bát phúc họa quyển" nhạt dần, Bát Tướng Thế Giới thần thông biến mất. Tiêu Thần đem hai thủ cấp ném vào hư không, không bao lâu Sở Hành Cuồng vận mệnh Song Sinh Tử hiện ra.

"Chuyển gì xảy ra?"

"Trời ạ, chẳng lẽ Song Sinh Tử không bị giết chết thêm một lần nữa sống lại rồi?" Tất cả mọi người lấy lại bình tĩnh, khẩn trương nhìn lên trời cao.

"Chiến trường không thể nhân từ, ngươi cuối cùng không hủy diệt ta, bây giờ đã không cách nào hủy diệt" Vận Mệnh Song Sinh Tử lên tiếng.

"Không giết ngươi, bởi vì thân thế của ngươi" Lời nói bình thản của Tiêu Thần vang vọng trên bầu trời.

Ý tứ rất rõ ràng, không giết Sở Hành Cuồng bởi vì cố kỵ Sở gia vương tộc phía sau hắn. Nếu chỉ mỗi Sở Hành Cuồng, sớm đã giết chết từ lâu.

"Ngươi"Sở Hành Cuồng giận dữ, miệt thị cỡ này hắn không tiếp thu nổi.

"Có thể giết ngươi một lần, ta có thể giết ngươi mười lần, trăm lần" Lời nói lạnh lùng rõ ràng trên bầu trời.

Tất cả mọi người quan chiến đều im lặng nhìn lên hai người phía trên.

Song Sinh Tử giận dữ đồng thời phóng về phía trước. Nhưng trong phút chốc, Bát Tướng Thế Giới thần thông hiện lên, Thiện Tử bị Tiêu Thần dùng Bất Động Minh Vương ấn chấn bay ra ngoài, mà Ác Tử bị hắn vây khốn bên trong, không chút lưu tình dùng Linh Tê kiếm khí chấn vỡ thân hình chỉ lưu lại đầu.

"Ngươi thắng…" Thiện Tử vô lực. Bị giết một lần, trong khoảng khắc ngay cả Thiên Phật Bảo Luân và Minh Vương Chí Bảo cũng không thể hiện hóa, lấy cái gì mà kịch chiến với Bát Tướng Thế Giới của Tiêu Thần? Hắn không thể không thừa nhận thất bại.

Phía dưới như sôi trào. Sở Hành Cuồng lại chính miệng thừa nhận thất bại, tin tức này tuyệt đối là oanh động bốn phương, tin rằng ngay trong đêm sẽ truyền khắp Ân đô.

Danh tự của Tiêu Thệ Thủy nhất định sẽ đại chấn đế đô Đại Thương quốc.

"Yên tâm, nam nhi Đại thương quốc đều là hào kiệt, Sở gia chúng ta sẽ không vì chuyện này mà làm khó ngươi, ta lại càng không trả thù ngươi, nếu là ngươi… " Sở Hành Cuồng định nói nếu ngươi đi theo ta nhưng lại không nói nên lời, vừa rồi mới bị người này đánh bại… Câu này làm sao mà nói ra được nữa?

"Ta không giết ngươi cũng không phải e ngại, mà là không muốn phiền toái" Tiêu Thần bình thản đứng trong hư không nhìn Thiện Tử nói:" Phong ấn Ác Tử ba ngày để giáo huấn"

Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Tiêu Thần này đúng là cường thế, đem đầu lâu của Ác Tử đi tuyên bố phong ấn ba ngày, rất có tính cách.

Không giết, là bởi vì không muốn phiền toái, không phải do e ngại, đó là giải thích.

Dứt lời, Tiêu Thần nhàn nhã ở giữa Bát Tướng Thế Giới nhẹ nhàng cất bước nhưng lại như xuyên qua không gian, làm cho đám người phía dưới lại càng thêm kích động.

Sở Hành Cuồng trầm mặc gật đầu một cái, bay về phía mặt đất.

Nhưng ở phía sau mấy bóng người đều bay lên, hướng về Tiêu Thần đuổi theo.

"Lưu lại thủ cấp của Tiểu vương gia"

"Dừng bước"

Lấy tốc độ linh sĩ làm sao có thể đuổi theo? Nhưng Tiêu Thần lại dừng lại, lạnh lùng nhìn bọn họ nói:"Ai có thể cản ta?"

"Cuồng đồ nhận lấy cái chết"

Hơn mười linh sĩ và chú sư cùng nhau vọt lên, Thiện Tử muốn ngăn cản thì đã muộn.

Linh Tê kiếm khí phát ra, mười mấy người trong phút chốc hổ khẩu rách toạc, miệng phun máu. Bất quá TIêu Thần cũng không muốn tạo ra sát nghiệp. Thấy mấy người này trung thành tận tâm, hắn không lấy tính mạng của bọn họ, cùng lắm chỉ làm bọn họ bị thương.

Cứ như thế, Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, một lần nữa phóng lên cao."Chờ một chút" Tam công chúa hô lên, nàng không muốn cao thủ này bỏ đi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Bên cạnh nàng, phó thống lĩnh thị vệ trẻ tuối lại trực tiếp cùng vài tên linh sĩ và chú sư phóng lên cao đuổi theo Tiêu Thần.

"Công chúa có lệnh ngươi lập tức trở xuống"

Tiêu Thần bỏ qua khí thế hung hăng trên người tên phó thống lĩnh thị vệ, trực tiếp bay đi. Nhưng lại bị chặn lại, hóa ra phó thống lĩnh đã sớm có chuẩn bị, bố trí nhân thủ chặn lại.

"Mời quay lại"

Phó thống lĩnh thị vệ cầm đao cười gằn.

"Ta muốn đi, các ngươi ai có thể ngăn cản?"

"Bắt" Thống lĩnh thị vệ hét lớn.

Mọi người đồng loạt phóng tới.

Ở phía xa, Tam công chúa giận giữ, hận không thể lập tức chém tên phó thống lĩnh thị vệ. Tên gia hỏa kiêu ngạo này từng đề nghị muốn động thủ với Độc Cô Kiếm Ma, bị Tam công chúa khiển trách một trận, bây giờ lại làm như thế khiến Tam công chúa tức giận vô cùng.

Chuyện nàng lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra. Tiêu Thần giận nhất những người như thế, để lại một câu: "Ngăn cản ta ngươi chết đi!"

Linh Tê kiếm sóng phát ra, mặc dù giết không nổi Vận Mệnh Song Sinh Tử nhưng đó tuyết đội là một trong những thẫn kĩ công kích khủng khiếp. Song Sinh Tử không giết được, không phải kiếm khí công kích không đủ mà bởi vì Song Sinh Tử quá mức dị thường có thể tái sinh.

Nhưng những người trước mặt này không có lực lượng tái sinh, phương viên hơn trước thước bị hủy diệt, kiếm khí khủng bố vừa đi qua.

Phốc

Phốc, ánh sáng lóe lên, mười mấy người bị chấn thành vô hình.

Mọi người bên bờ Nguyệt Hồ đều thất kinh

Tiêu Thần bay đi.

Sắc mặt phó thống lĩnh như màu đất, cả giận nói:"Ngươi dám cùng thị vệ của công chúa động thủ?

"Vu Thông, nếu ngươi không thể mời người đó trở về, ngươi đợi nhận sự trừng phạt đi" Thanh âm lạnh lùng của Tam công chúa từ phía dưới truyền lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.