Chương trước
Chương sau
Trung thổ Hổ gia, cung điện mái ngói trùng điệp, lâm viên rộng lớn thâm u, Hải Vân Tuyết đứng ngẩn người ở một nhánh lan trong rừng cây, thật lâu không nói, nàng cảm thấy mất mát buồn bã, trong lòng trống vắng.

Hối hận sao? Có lẽ vậy...

Phía đối diện của nàng, người kia cũng lạnh lùng như nữ tử băng sương, hướng về gia tộc bẩm báo sự tình tại Ân Đô, lúc đi ra không hề giấu diếm đem những gì trải qua nói cho Hải Vân Tuyết biết.

Hổ gia xuất động bốn gã bán thần cùng với ba gã thanh niên cao thủ. Bốn gã bán thần toàn bộ bị tiêu diệt, hai gã cao thủ trẻ tuổi chết thảm, nếu như không phải mỹ nhân lạnh lùng sử dụng rồi không gian quyển trục, chỉ sợ cũng khó thoát khỏi một kiếp.

Nàng vốn là nữ nhi của Hổ gia gia chủ đương đại, tên là Hổ Điệp Vũ, được sủng ái phi thường, nếu không làm sao có thể tùy ý sử dụng không gian quyển trục giá trị hơn mười vạn kim tệ đây?

Hổ Điệp Vũ ngày thường cùng với vị thất tẩu này quan hệ rất tốt, hai người không giấu nhau chuyện gì, thân như tỉ muội.

Trong thâm cung đại điện, mấy vị gia chủ thay mặt Hổ gia tức giận vô cùng, tin tức Hổ Điệp Vũ mang về rất không tốt, Hổ gia đã bao giờ ném mùi thiệt hại nặng như vậy? Đây là chuyện chưa từng có. Lần bọn chúng quyết đấu với tổ chức sát thủ "Thưởng Kim Tam Ức" cũng không có kiêu ngạo như vậy, cho tới bây giờ đều là một thế hệ trẻ tuổi chém giết, lớp nhân vật lão bối rất ít tử vong.

Bốn vị bán thần, cứ như vậy mà chết.

"Xi Vưu..." Hổ gia gia chủ yên lặng nhớ kĩ.

Mấy lão nhân bên cạnh sắc mặt cũng ngưng trọng vô cùng. Trong đó có một lão nhân tính tình phi thường nóng nảy, một chưởng đánh nát trà kỷ, lớn tiếng quát: "Xi Vưu khinh người quá đáng!...Năm đó không phải bị người ta phân thây, tiêu thất nhiều năm như vậy, nói không chừng là thân thể hắn xảy ra vấn đề, uy thế năm xưa sớm đã không còn nữa."

"Lão ngũ bình tĩnh đi". Lão nhân bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chỉ cần hắn là Xi Vưu thì dù hôm nay vô luận tu vi thế nào, đều vô cùng phiền toái. Năm đó hắn được gọi là thiên địa chiến thần... Chiến Ma! Tiềm lực vô hạn, căn bản giết không chết, nếu không phải chính hắn muốn lột xác (thuế) thân thể, chỉ sợ ngay cả Hiên Viên đại đế cũng khó lòng giết nổi."

Một lão nhân khác phụ họa: "Không sai. Hắn là người có tiềm lực trở thành tổ thần nhất. Năm đó trong trạng thái đỉnh phong khẳng định đã tới gần nửa tổ thần cảnh giới. Có thể đã đạt đến nửa tổ thần chi cảnh rồi. Ngày nay muốn diệt trừ hắn, trừ phi tổ thần ra tay hay mời các nhân vật lợi hại như Nguyên Thủy, Thông Thiên mới có thể."

"Chẳng lẽ không có cách nào diệt trừ hắn sao?" lão ngũ bị gọi tính cách nóng nảy, trước đã đập nát trà kỷ, lại tiện tay đạp vỡ nền điện bạch ngọc, oán hận nói: "Bọn người Tổ thần kia biến mất nhiều năm rồi, không chừng đã chết xương cốt cũng không còn. Về phần Nguyên Thủy... đệ tử đồ tôn của hắn không thấy xuất hiện. Làm sao có thể mời bọn họ ra tay? Thông Thiên lại càng không phải nói. Tà tính lợi hại. Cùng với Ma giáo giáo tổ ma tính phi thường thích hợp. Hai người không kết làm một khối mới là chuyện lạ"

"Cần bẩm báo với lão nhân trong gia tộc". Hổ gia gia chủ cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đúng. Tốt nhất là cho lão tổ tông đang bế quan biết. Nói không chừng lão tổ tông sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ Ma giáo giáo tổ. Dù sao lão tổ tông cũng là bộ tộc Thánh Hoàng!" Lão ngũ lập tức mắt sáng lên.

"Đừng nói lung tung! Năm đó lão tổ tông đã cùng Phật Đà liều mạng. Không thể vì sự tình của bọn hậu bối mà tái kết đại địch." Hổ gia gia chủ mắng. "Trong mắt chúng ta là đại sự, đối với lão tổ tông bất quá chỉ là việc nhỏ mà thôi."

"Chết mất mấy bán thần mà là việc nhỏ sao?" Lão ngũ tức giận không thôi.

"Hừ!" Hổ gia gia chủ hừ lạnh một tiếng nói: "Trong gia tộc này, mấy bán thần trong mắt lão nhân cũng là việc nhỏ".

Trong lâm viên, Hải Vân Tuyết cảm giác có chút cay đắng. Kết quả không ngờ lại như thế này, Ma giáo giáo tổ với Tiêu Thần không ngờ thật sự có giao tình, vì hắn mà chiếu cáo thiên hạ. Như vậy dù là nhân vật cường thế, Hổ gia thánh hoàng lão tổ cũng không dễ dàng đắc tội a.

Nàng cảm thấy trong lòng lặng lẽ trống vắng, buồn bã mất mát. Nếu trước kia cho nàng chọn lại, có lẽ đường đời của nàng đã khác, không như bây giờ.

Ma giáo giáo tổ đối đãi với Tiêu Thần như thế, có thể thấy coi trọng hắn như thế nào, giao tình chắc chắn không tầm thường. Mà nàng tại Hổ gia bất quá là quả phụ, bái hoàn thiên địa. Tân lang đã bị Kim Tam Ức ám sát, tuy là địa vị vẫn còn nhưng làm sao sánh nổi với Tiêu Thần được Ma giáo giáo tổ tận lực giúp sức?

Trong lòng nàng có chút khổ sở, cảm giác chua xót. Tính tới tính lui, bây giờ thành ra thế này đây. Sao lại khổ như vậy? Tại sao vậy?

Trong tâm trạng mất mát vô cùng, Hải Vân Tuyết nhìn xa xa về phía mây trắng trên không, tâm thần có chút hoảng hốt.

Hôm nay Tiêu Thần mới 24 tuổi đã có thể chém giết bán thần rồi, tiềm lực và tiền đồ không thể hạn lượng. Lại thêm Ma giáo giáo tổ bảo hộ, ai dám ngăn chặn hắn từ trong trứng nước đây? (nguyên văn: bóp chết trong nôi)

Tương lai huy hoàng có thể báo trước, dường như ngôi sao mới nổi của trường sinh giới là đây.

Hiện tại trường sinh giới dao truyền, Tiêu Thần thông hiểu môn thần thông gọi là "Bát tương thế giới", có thể tiếp cận cái thế thần thông "Lục đạo luân hồi" trong truyền thuyết.

Từ chỗ kín đáo, Tiêu Thần đã trở thành ngôi sao sáng trong tương lai. Hơn nữa tiềm lực vô hạn, có tiềm chất Tổ thần của tiểu thú trắng muốt, Trường Sinh đại lục tương lai chắc chắn mặc cho hắn tung hoành.

"Vì đâu nên nỗi?" Hải Vân Tuyết thì thào tự hỏi, bạch y theo gió mà di chuyển, nàng cảm thấy khổ sở vô cùng.

Gió nhẹ thổi tới, mái tóc dài mỹ lệ nhiễu loạn tung bay, cũng nhiễu loạn như trái tim buồn bã mất mát của nàng vậy.

Nếu như có thể làm lại, nếu như có thể chọn lại…

Hải Vân Tuyết đứng lặng một lúc lâu, sau đó dần tỉnh táo lại, nàng không còn mơ màng nữa. Không hề hối hận, ánh mắt sáng ngời trong trẻo, bình tĩnh nhìn ra khoảng không phía xa, tự nói với lòng: "Hối hận cũng vô dụng, mấu chốt bây giờ là phải quyết đoán."

Nàng quay lại phía Hổ Điệp Vũ, thản nhiên cười nói: "Không phải chỉ là khai sáng một cái "Bát tương thế giới" thôi sao? Có gì là giỏi? Hổ gia ta phái mấy người cao thủ, cũng có thể chém hắn. Ma giáo giáo tổ mạnh thì sao? Ta nghĩ nếu hắn dám gây bất lợi với Hổ gia, Thánh Hoàng lão tổ dĩ nhiên sẽ xuất quan."

Tuyệt sắc mỹ nhân Hổ Điệp Vũ lắc đầu nói: "Ma giáo giáo tổ này sức mạnh kể ra không có mấy người, kinh khủng không tưởng tượng nổi, lão tổ tông không thể tùy ý thụ địch."

Hải Vân Tuyết cười nói: "Đương nhiên không thể dễ dàng kinh động lão tổ tông, nhưng Hổ gia chúng ta uy trấn trung thổ, tại thế tục giới ảnh hưởng to lớn như vậy, chẳng lẽ giết một người cứ phải đích thân ra mặt? Có rất nhiều thủ đoạn mà."

Nói tới đây, nàng nở nụ cười lạnh, nói: "Chỉ cần mưu kế chu toàn, đừng nói một thanh niên cao thủ gần đến bán thần, cho dù là trường sinh cao thủ cũng có thể cho hắn hình thần câu diệt, bảo đảm Ma giáo giáo tổ không thể tra xét được gì."

Hổ Điệp Vũ tâm tư kín đáo, nghe vậy chỉ cười cười không tỏ thái độ. Ma giáo giáo tổ đã chiếu cáo thiên hạ, tâm ý đã quyết, hiện tại như là động thổ trên đầu Thái Hư. Giết Tiêu Thần, tất rước lấy báo thù tàn khốc. Nàng biết giữa Hải Vân Tuyết và Tiêu Thần có một ít bí sự. Hải Vân Tuyết trong lòng không yên, đồng thời lo lắng cho Nam Hoang Hải gia, nên cấp bách nghĩ cách muốn diệt trừ Tiêu Thần. Hổ Điệp Vũ tâm tư hơn người, tự nhiên không dễ dàng bị Hải Vân Tuyết mê hoặc.

Nam Hoang Thiên Đế thành. Bên trong phủ đệ Hải gia không khí phi thường ngưng trọng, cuối cùng cũng qua một phen mật nghị, người nhà Hải gia từ ngày hôm đó ai cũng nhỏ giọng đi nhiều. Không phải lo lắng Tiêu thần đánh tới, mà là sợ Ma giáo giáo tổ xuất đầu, ra tay vô tình hủy diệt cả Hải gia gia tộc.

Vô hạn sao trời hạ xuống, triệu vạn tinh quang sáng chói làm cho nơi này đẹp vô bì, một tòa thần đảo cự đại trôi nổi ở tinh quang như một phiến đại địa bao la. Bất quá trên đó rất hoang vu, có thể thấy những thành quách đổ nát, thê lương hoang bại nói không nên lời, như nơi đây đã bị quên lãng từ lâu.

Đem Tiêu Thần cùng hai tiểu la lỵ đáp xuống thần đảo là một thân ảnh khôi vĩ, chính là Ma Quỷ trên Long Đảo, hiện tại là Ma giáo giáo tổ. Hai tròng mắt y ánh sáng phảng phất như có thể hiểu rõ hết thảy thế gian, có tang thương, có cơ trí nhưng cũng có chiều mệt mỏi.

Hắn đứng trên thần đảo, nhìn về phế tích vô tận, thật lâu không nói, rất lâu sau mới thở dài một tiếng.

Ống tay áo vung lên, vô tận lục quang rơi xuống, đất đai vốn đổ nát hoang vu như Qua Bích (sa mạc Gobi),bỗng nhiên rất nhanh xuất hiện chút lục ý, thực vật bắt đầu sinh trưởng.

"Năm đó vốn là thần đảo, là địa phương có thiên địa linh khí cường thịnh nhất, nay phá lạc thành cái dạng này đây." Ma Quỷ cảm khái vô hạn nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Giáo tổ thúc thúc. Chúng ta muốn bảo bối, người lại cấp cho túi tam giới chơi không vui, bắt không được người ta." Hai tiểu la lỵ ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn cùng nhau duỗi tay.

"Tam giới túi là bảo vật duy nhất của ta rồi, sở hữu đông tây… Cũng do bị thất lạc ở tử thành. Sau này có thời gian, cho các ngươi luyện chế vài món bảo vật." Ma Quỷ thở dài một tiếng, sau đó cưng chiều xoa đầu các nàng, hỏi: "Các ngươi ai là tỉ tỉ, ai là muội muội?"

"Ta là Linh Lung tiểu tiên tử, ta là tỉ tỉ".

"Không phải, Thỏ Thỏ là tỉ tỉ, ta là Thỏ Thỏ tiểu ma nữ".

Hai tiểu la lỵ mập mạp đương nhiên đều muốn làm tỉ tỉ.

Ma Quỷ dở khóc dở cười, nhìn phía Tiêu Thần nói: "Ngươi đi theo ta!".

Hai tiểu la lỵ hoạt bát hiếu động, một bên truy đuổi ầm ỹ, một bên vọt vào sâu trong thần đảo, Tiêu Thần chậm rãi đi theo Ma Quỷ vào bên trong đống đổ nát.

"Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?" Ma Quỷ hỏi

"Cứu Kha Kha trở về" Tiêu Thần không có chút do dự nào, đem tâm nguyện nói ra.

"Ta đã đi qua địa ngục. Là tiểu gia hỏa xấu xa kia không nghĩ đến chuyện trở về, đáng lý không nên để Sở Giang Vương cho nó tìm được tìm được miếng Âm Mộc tham quả (nhân sâm)". Nói tới đây, Ma Quỷ trên mặt mỉm cười.

Tiêu Thần cũng cười, tiểu quỷ tham ăn này, tại địa ngục cũng không chịu đi, đúng là làm người ta dở khóc dở cười.

"Đây là 15 miếng Âm Mộc tham quả, ngươi giữ lấy, chờ nó trở về thì đưa lại". Ma giáo giáo tổ vung tay lên, tử quang tận trời, mười lăm miếng Âm Mộc tham quả sắp hàng ở trên không trung.

Tiêu Thần không khách khí, trực tiếp nhận lấy.

"Ngươi còn tâm nguyện gì không?" Ma quỷ hỏi.

"Ta muốn quay về nhân gian."

Ma quỷ kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Tiến vào trường sinh giới không phải là mộng tưởng cao nhất của nhân gian sao?"

"Mộng tưởng của ta tại nhân gian"

Ma giáo giáo tổ thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Làm ngươi thất vọng rồi, tương lai mười năm cũng không có người có thể trở lại nhân gian, trừ phi là tổ thần."

"Tại sao?" Tiêu thần khó hiểu.

"Ngươi chưa đạt tới lĩnh vực này, khó có thể cảm nhận được lực thiên địa bản nguyên vi diệu, Nhân Gian Giới cùng Trường Sinh Giới trước mắt ở vào một loại trạng thái nghịch lưu vi diệu, bất cứ thứ gì muốn nghịch chuyển mà quay về, đều bị thế giới lực phản phệ, kết quả chỉ có một, đó chính là hình thần câu diệt."

"Nếu vậy mười năm sau thì sao?"

"Mười năm sau sự tình rất khó nói."

Lời nói của Ma Quỷ làm cho Tiêu thần trong lòng có chút buồn bực.

"Yên tâm đi, nếu mười năm sau không được, hai mươi năm sau cũng đủ có thể được, đến lúc đó ta tống ngươi quay về nhân gian."

Tiêu thần không nói gì, thật sự còn cần hai mươi năm sao? Như thế. . . theo hắn phỏng đoán lúc đầu giống nhau.

"Còn có khác tâm nguyện sao?"

"Không có."

"Thật sự không có? Không muốn ta giúp ngươi diệt trừ những kẻ đã từng hại người của ngươi sao?"

Tiêu Thần lắc đầu nói: "Ta không muốn đại khai sát giới, không nhiều người chết. Đương nhiên ta cũng không phải kẻ nhân từ nương tay, nếu những người này nhằm vào ta, chính ta sẽ đi ứng phó, ra tay tuyệt không lưu tình."

"Thật sự không cần ta ra tay?"

"Ta không muốn làm mầm đậu trong nhà kính (nguyên văn: ôn thất trung đích đậu nha thái - nghĩa là cần được bảo vệ ),bây giờ ta có năng lực tự bảo vệ mình."

Ma Quỷ gật đầu nói: "Tốt lắm, ta cũng không muốn đánh nhau loạn thế giới của ngươi. Cường giả muốn một mình trải qua ma luyện. Ngươi có thiên hạ cực nhanh, tự bảo vệ mình hẳn không thành vấn đề."

Tiêu Thần rất muốn biết trạng thái hiện giờ của Ma Quỷ, liền hỏi: "Ngươi đã hoàn toàn khôi phục kí ức rồi?"

Ma quỷ lắc đầu nói: "Xi Vưu hóa thành Ma giáo giáo tổ, ta chỉ nhớ mình vốn là Xi Vưu tái sinh, nhưng quên hết mọi chuyện về Xi Vưu rồi. Bây giờ đồng dạng như thế. Do Ma giáo giáo tổ hóa thành Ma Quỷ, ta cũng quên hết chuyện Ma giáo giáo tổ, chỉ biết đã từng có thân phận như vậy mà thôi."

"Vậy tu vi của ngươi?"

"Khẳng định không thể so sánh với trạng thái đỉnh phong năm đó, nhưng nếu nói về tiềm lực thì hơn. Đây là lột xác, không bao lâu nữa, ta sẽ có bản ngã siêu việt."

"Năm đó tử thành Long Đảo rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi không nhớ chút gì sao?" Tiêu Thần có kinh nghiệm trải qua kiếp nạn tử thành, đối với ngôi tử vong chi thành kinh khủng đó tràn ngập những dấu hỏi vô tận.

"Sự tình bên trong Long Đảo tử thành. . . thật không nhớ rõ. Ta chỉ biết là. . . là Nguyên Thủy đem ta đóng đinh chết ở trong tử thành." Ma quỷ cặp mắt tang thương hoàn toàn không có cừu hận. Khi nói những lời này ngữ khí hắn rất bình thản.

"Nguyên thủy?" Tiêu Thần thất kinh, như vậy là cùng một cấp với Lão Tử, Thông Thiên, Phật Đà sao, Ma giáo giáo tổ năm đó dĩ nhiên là bị hắn giết chết, tin tức này nếu như truyền ra, nhất định sẽ oanh động khắp trường sinh đại lục.

Năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tựa hồ thiên địa tối cường giả đều từng đi Long Đảo.

"Ngươi lần này trở về không sợ Nguyên Thủy lại ra tay sao?"

Ma Quỷ cười lạnh, nói: "Hiện nay tu vi của ta đích xác không thể so sánh với hắn, nhưng ngoại trừ tổ thần ở ngoài, chưa người nào có thể giết nổi ta. Bị nhốt ở Long Đảo qua vô tận năm tháng, ta tiến hành rồi chín mươi chín lần lột xác, nay sớm đã là vĩnh hằng bất diệt thân chân chính, tuyệt không phải bất diệt thân tầm thường có thể sánh bằng. Vô luận là ai giết chết ta, ta cũng có thể nội trong ba ngày sống lại."

"Vạn nhất hắn muốn trấn áp ngươi?"

"Ta đã có chuẩn bị. . ." Ma quỷ nở nụ cười lạnh, nói: "Tương lai sẽ cùng hắn quyết đấu một lần nữa."

Nếu như có ai nghe được có người muốn cùng Nguyên Thủy quyết đấu, nhất định sẽ cho rằng hắn vốn bị điên. Nguyên Thủy, Thông Thiên là dạng tồn tại nào? Đó là những tổ sư đông đảo tu giả đều ngưỡng vọng! Nhưng Tiêu Thần lại hít một hơi lãnh khí, Ma Quỷ quả thật có tư cách này, dù sao hắn cũng từng là Xi Vưu!

Ma Quỷ nhìn vô hạn sao trời, nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bế quan. Hai mươi năm sau, ngươi tới nơi này, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện."

"Hai mươi năm sau. . . sẽ nói tiếp." Nói tới đây, Tiêu Thần nghe được xa xa thanh âm vui đùa ầm ĩ địa của hai tiểu la lỵ hoạt bát, nhất thời bát quái chi hỏa hừng hực bốc cháy, hỏi: "Linh Lung cùng Thỏ Thỏ rốt cuộc có thân phận gì?"

"Các nàng. . . Hà hà!. . ." Ma giáo giáo tổ cười, nói: "Phụ thân các nàng có lai lịch cực kỳ cường đại, không thể nói ra. Cố gắng lên, nếu như ngươi có thể làm con rể người kia… hắc hắc. . . thiên địa này sẽ mặc cho ngươi tung hoàng."

Tiêu Thần cảm giác không biết nói gì, Ma giáo giáo tổ tự nhiên có bộ mặt như vậy, tự nhiên sẽ nói những lời như vậy. Hắn càng thêm tò mò, hỏi: "Phụ thân bọn họ rốt cục có lai lịch gì, thật sự không thể nói sao?"

"Có thể ở trong yên lặng vô tận năm tháng, thân thể lão hóa mà trái tim không lão, sinh ra tiểu nữ nhi như vậy, hắc hắc. . . tự ngươi đoán đi." Ma Quỷ cười mà không nói.

Tiêu Thần đoán không ra, nghĩ tới khác một việc, nói: "Trong tam giới túi còn có mấy người đây, ngươi rốt cục có sử dụng?"

"Nơi này thiếu sinh cơ, ta muốn tạo ra vài người, cần một ít huyết dịch của tu giả tư chất tốt".

Ma Quỷ vẫy tay một cái, đem càn khôn túi trong tay, nhẹ nhàng dốc một cái, người ở bên trong tất cả đều ngã nhào ra.

"Ngao ô. . . Đau quá đau quá đáu quá. . . Đau quá. . . Đau chết ta rồi!" Kim Tam Ức ngửa mặt lên trời gào rú, giờ phút này hắn đã sớm thành gấu mèo (bầm mắt) .

Dù bên trong có giam cầm lực, nhưng vẫn có thể động tác thong thả, đám nam nhân tạp nham bị chúng nhân đè bẹp hung bạo, đều sưng tấy như đầu heo, mắt nghiêng mũi lệch.

Ma Quỷ không nói gì, một ngón tay điểm ra, mọi người đều tự bay ra một giọt tinh huyết.

Yến Khuynh Thành kéo áo đám người thụt lùi, quát hỏi: "Ngươi là ai, muốn làm gì?"

Độc Cô Kiếm Ma trực tiếp đem thiết kiếm hoành trong người lấy ra, lạnh lùng đối diện.

"Lấy của các ngươi vài giọt tinh huyết mà thôi, cũng xem như hữu duyên, tương lai các ngươi nhờ vậy mà may mắn."

Xoát!

Ổng tay áo Ma Quỷ rung lên, đem mấy người chấn bay, mắt thấy bọn họ rơi vào không gian phá toái, mơ hồ thấy được ở giữa không gian thông đạo là Ân Đô.

Thủ đoạn như thế thật làm cho người ta rung động, nhưng hắn còn xa mới đạt tới cảnh giới này!

"Giáo tổ thúc thúc, người tại sao lại để bọn họ chạy rồi?" Hai tiểu la lỵ mập mạp từ xa chạy tới, cùng dẩu hai cái miệng nhỏ nhắn. Tiêu Thần hướng Ma giáo giáo tổ cáo từ, chứng kiến hai tiểu la lỵ mập mạp vọt tới gần, hắn không chút khách khí dùng sức vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại, sáng bóng của hai nàng, vò loạn xạ rồi sau đó triển khai Bát tương thế giới phóng lên cao.

Hai người tiểu la lỵ tức giận kêu lên: "Ai nha, đáng ghét, đuổi theo hắn, đừng cho hắn chạy!"

"Hắn mà hai đứa ấu nữ các ngươi cũng dám động thủ. . ." Ma giáo giáo tổ lấy tay điểm một cái, không gian thông đạo xuất hiện, đem Tiêu Thần tống tiễn vào, sau đó đánh ra một đạo tinh thần lạc ấn, truyền vào lòng Tiêu Thần, nói cho hắn làm thế nào tìm lại nơi này.

Cảnh tượng không gian đại biến đổi, trong phút chốc Tiêu Thần xuất hiện tại bầu trời Ân Đô.

Giờ phút này tại Ân Đô, mười đại thanh niên cao thủ của La Mã đế quốc tề động, mười đại thanh niên cao thủ của Đại Thương đế quốc cũng tất cả xuất động, hai mươi người mạnh nhất đồng thời ra tay, tận cùng truy đuổi một gã thiếu niên tóc vàng 11, 12 tuổi.

Lại thêm rất nhiều cao thủ tương trợ, nhưng gã thiếu niên tóc vàng hoàn toàn không sợ hãi. Thần tốc hóa thành một đạo kim quang, từ vòng vây mười tên thần tương lai của La Mã đế quốc chạy thoát ra ngoài.

Chỉ có thể dùng từ kinh khủng đến hình dung, liếc mắt một cái đại biểu luân hồi, liếc mắt một cái đại biểu hủy diệt, nơi đi qua không người nào có thể cản lại, người chết hằng hà sa số, hắn đánh giết mở một đường máu, vượt qua các lão bối cao thủ đuổi tới, trốn khỏi hiểm địa.

Cuối cùng, vượt qua vòng phong tỏa của thập đại thanh niên cao thủ Thương Quốc, hữu kinh vô hiểm mà chạy khỏi Ân Đô.

Bên ngoài Ân Đô, hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn hai mươi vị thanh niên cao thủ, nói: "Các ngươi tính là gì? Nếu như độc chiến, không một ai có thể là đối thủ của ta, thần tương lai chẳng qua chỉ có vậy."

"Khẩu khí lớn lắm, trong bọn người chúng ta cũng có người trảm được ngươi, ta tới giết ngươi."

Thanh niên cao thủ của hai đại đế quốc cực mạnh, người nào không có hãn thế thần thông? Người nào không phải nhân vật có một không hai? Tự nhiên tâm cao khí ngạo vô cùng.

"Hừ, trên chiến trường sẽ gặp!" Thiếu niên tóc vàng hừ lạnh nói: "Chỉ bằng các ngươi. . . Bây giờ còn miễn cưỡng cùng ta đánh một trận, tương lai cùng ta tranh phong người quyết không xong là các ngươi!"

Thiếu niên tóc vàng tốc độ gần như kinh khủng, nói xong những lời này, hóa thành một đạo kim quang, biến mất ở tại phía chân trời.

"Kiêu ngạo, ngày khác nhất định trảm ngươi trên chiến trường!"

Tin tức truyền ra, chiến tranh bạo phát!

Đại Thương đế quốc cùng La Mã đế quốc hướng Phạm Quốc phát động chiến tranh, tám trăm vạn tinh binh áp chế, chiến hỏa bốc lên cao.

Đại Thương đế quốc cùng La Mã đế quốc thanh niên cao thủ "hữu nghị quyết đấu" đã hấp dẫn ánh mắt ngoại giới, quân đội hai đại đế quốc bày mưu tính kế, rốt cục tại ngày này đốt lên ngọn lửa chiến tranh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.