Chương trước
Chương sau
Đám người Thông Thiên, Lão Tử, Phật Đà, Thánh A La, Thái Dương Thánh Thần nghe thấy âm thanh này thì lập tức vô cùng kinh ngạc.

Lại khuyến khích Tiêu Thần giết Bán Tổ thần, nói những lời như thế thì quả là là tự tin và điên cuồng. Đến tột cùng là nhân vật như thế nào đây?

Khi tiến vào Thất Nhạc Viên, bọn họ đã hoàn toàn mất đi thần thông nên đã không thể đủ cảm nhận được sự huyền bí mà lại quỷ dị trong loại thiên địa này. Không cách nào cảm giác, không cách nào đoán trước nổi.

Từ khi Tổ Thần biến mất, hằng hà sa số người trong thiên địa này cơ hồ đã không có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp đến bọn họ. Nhưng mà người này lại như thể là không ai bì nổi . . . Chẳng lẽ thật sự có thể giết chết Bán Tổ thần được chăng?

Chẳng lẽ hắn không bị Thất Nhạc Viên ảnh hưởng, có thể bảo lưu lại thần thông? Phỏng đoán này làm cho các cao thủ tiến vào Thất Nhạc Viên sinh ra dự cảm bất an, cùng nhìn vào Tuyết Bạch Tiểu Thú bị Nguyên Thủy là người trước tiên đâm Chiến Kiếm nhấc lên.

Những giọt huyết dịch tí tách nhỏ xuống, Kha Kha hơi thở như tơ, thân thể đã sắp sửa tan rã.

Chỉ có tiểu thú này có thể tự do xuất nhập Thất Nhạc Viên mà không bị ảnh hưởng chút nào. Chẳng lẽ nhân vật âm thầm kia có liên quan cùng tiểu thú?

"Ngươi là ai?"

Bạch Lão Hổ là người phát ra nghi vấn trước tiên.

"Ta là ta sắp sửa tiêu tan." Âm thanh già nua truyền đến.

"Đừng có cố làm ra vẻ huyền bí, rốt cuộc ngươi là ai?"

"Hắc. Ta là một đoạn ấn ký. Một đoạn ấn ký võ giả. Không hơn."

"Ấn ký Đại đạo? !"

Mọi người trong Thất Nhạc Viên rùng mình. Tất cả mọi người nhìn về phía Thiên Bi. Bọn họ biết là ấn ký nhất định còn khắc vết tích trên mặt bia!

"Keng keng keng."

Tiêu Thần hai tay cầm Chiến Kiếm đã bắt đầu đại chiến cùng Nguyên Thủy, không ngừng giao đấu cùng Thiết Tụ.

Thần thông tiêu tan, Nguyên Thủy đã mất đi lực lượng chỉ phẩy tay đủ làm Tiêu Thần tan thành tro bụi. Nếu như ngày thường thì có lẽ ngài chỉ cần dùng ánh mắt là có thể đủ giết chết Tiêu Thần. Nhưng giờ phút này thì không giống .

Tất cả đám người Lão Tử, Phật Đà, Thông Thiên đều cau màu. Bọn họ sực nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, làm thế nào mà Tiêu Thần có thể đi vào đây được?

Cái thế gian này thì không có gì ngoài Tuyết Bạch Tiểu Thú, cũng chỉ có cường giả cảnh giới tiếp cận Bán Tổ thần mới có thể đi vào. Những người khác căn bản khó có thể đi vào một bước.

Thế giới thần bí bên ngoài đã tước đoạt lực lượng thần thông của tu giả. Mà ảnh hưởng của Thất Nhạc Viên còn lớn hơn rất xa thế giới bên ngoài, người bình thường sau khi miễn cưỡng xông vào không được bao lâu thì thân thể liền có khả năng tan rã.

Đã trôi qua một thời gian ngắn, Tiêu Thần chẳng những không hề phát sinh điều ngoài ý muốn mà lại bắt đầu thực sự kịch chiến cùng Nguyên Thủy. Chẳng lẽ là võ giả ấn ký kia bảo toàn hắn? Thật sự muốn mượn tay hắn để giết Bán Tổ thần?

Nhưng mà . . . điều này không thể. Tuy là có ấn ký trên Thiên Bi cũng không thể như thế. Thất Nhạc Viên bị Thiên Bi cùng hai mươi bốn Chiến Kiếm trấn áp, hôm nay lực lượng trấn phong dần dần mất đi hiệu lực thì làm thế nào có thể có dư thừa lực lượng để bảo vệ Tiêu Thần tiến vào bên trong đó?

Ngả người lăng không tung cú đá, Tiêu Thần mạnh mẽ vô cùng. Toàn thân tựa như Giao Long mà lộn một vòng một trăm tám mươi độ. Hắn nhảy lên dựng lên, đầu dưới chân trên hung hăng đá một cước vào đầu Nguyên Thủy, đồng thời Chiến Kiếm trong hai tay cùng bổ tới, giao nhau mà chém về phía hai chân Nguyên Thủy.

Đến lúc này Nguyên Thủy rốt cục ý thức được chuyện nghiêm trọng, thân thể Tiêu Thần ở trong Thất Nhạc Viên đã không bị ảnh hưởng chút nào, không hề tan rã giống như trong tưởng tượng. Thân thể mà có thể linh hoạt co duỗi ra này . . . Vốn là Bán Tổ thần mới có thể làm được đó.

Từ đôi mắt thâm trầm của Nguyên Thủy bắn ra hai đạo quang hoa, ngài như thể nhoáng lên liền biến mất mà rút lui rất nhanh, tránh khỏi công kích quyết đoán của Tiêu Thần . Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dù sao cũng là Bán Tổ thần, mặc dù thần thông cùng pháp lực đều không còn nữa, nhưng chỉ bằng vào vũ kỹ cũng đủ cường đại đáng sợ dị thường.

Xoẹt

Nguyên Thủy lưu lại một đạo tàn ảnh mà xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thần. Tốc độ cực nhanh, Thiết Tụ như mây mà quét ngang cổ họng Tiêu Thần. Tuy là Tiêu Thần đã phi nhanh mà lui lại né tránh, nhưng vẫn bị một đạo cương phong quét trúng. Máu tươi từ cổ bắn tung toé, suýt nữa bị xé toạc yết hầu mà kinh hãi lui ra ngoài.

Bán Tổ Thần thật sự rất nghịch thiên, không có pháp lực cùng thần thông nhưng vẫn vô cùng cường đại.

Nguyên Thủy hừ lạnh một tiếng. Hướng về Tiêu Thần dồn ép mà lạnh lùng vô tình bảo: "Vũ kỹ ta cũng biết một chút, liền dùng nó giết chết ngươi."

Đang khi nói chuyện, Nguyên Thủy giơ trường kiếm trong tay lên chỉ xéo vào cổ họng Tiêu Thần. Trên thân kiếm có đính con Tuyết Bạch Tiểu Thú, máu tươi không ngừng chảy xuôi xuống.

Điều này làm cho mắt Tiêu Thần như muốn nứt ra, hận không thể lập tức bổ đôi Nguyên Thủy.

Hắn muốn giơ kiếm đón đỡ, nhưng mà Tuyết Bạch Tiểu Thú còn bị đính ở bêb trên làm hắn rất khó đưa ra quyết đoán mà chỉ có thể bị động trốn tránh lui về phía sau. Ngược lại Nguyên Thủy tốc độ cực nhanh nên chỉ mấy lần lao lên xuống đã lưu lại trên thân thể Tiêu Thần năm nhát kiếm.

Mặc dù Chiến Kiếm không có bất cứ năng lượng gì dao động, không phát ra lực lượng đáng sợ, nhưng vẫn khiến cho Tiêu Thần có cảm giác rất đau. Máu tươi trên người ồ ồ chảy xuống.

Lúc này, trong rất nhiều tu giả bên ngoài Thất Nhạc Viên có người muốn xâm nhập, kết quả đi vào không quá trăm mét thì thân thể đột nhiên nát vụn. Những người khác sợ đến không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước nữa.

Người bên ngoài Thất Nhạc Viên càng tụ càng nhiều, mọi người giật mình nhìn cuộc kịch chiến bên trong. Thật hoàn toàn không ngờ Tiêu Thần cũng dám tử chiến cùng Nguyên Thủy mà cảm thấy cực kỳ hoang đường. Đây chính là Bán Tổ thần, một kẻ tiểu bối còn chưa tới cảnh giới bán thần mà cũng dám động thủ cùng nhân vật như thế. Thật không thể tưởng tượng nổi.

Dám trêu Bán Tổ thần, chẳng lẽ Tiêu Thần không nghĩ tới quay về đại lục Trường Sanh sao? Một khi rời khỏi nơi này, trong thiên hạ rộng lớn tất nhiên không có chỗ dung thân cho hắn.

"Y nha. . ."

Tuyết Bạch Tiểu Thú bị đính ở trên Chiến Kiếm phát ra một tiếng rên rỉ. Cùng với động tác Nguyên Thủy hươ kiếm, máu tươi không ngừng nhỏ xuống làm Tiêu Thần đang đối chiến mà lòng như lửa đốt, đau đớn vô cùng nhưng không có bất cứ biện pháp gì.

"Y nha. . ."

Lại là một tiếng rên rỉ, bỗng thân thể Tuyết Bạch Tiểu Thú đột nhiên nứt toác ra, một đạo linh hồn suy yếu lập tức chạy ra nhập vào trong thân thể Tiêu Thần.

Thất thải quang hoa thoáng hiện, một gốc cây bảo thụ chậm rãi hiện lên. Bảo thụ mặc dù vẫn ở trong thân thể Tiêu Thần, nhưng có thể rõ ràng chiếu rọi ra. Hồn phách Kha Kha dung nhập làm một cùng Thất Thải Thánh Thụ.

"Thì ra là thế." Cách đó không xa, Bạch Hổ Thánh Hoàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, cường giả cảnh giới Bán Tổ thần khác đang ở gần rốt cục cũng biết vì sao Tiêu Thần có thể tiến vào Thất Nhạc Viên.

Tất cả đều bởi vì có Thất Thải Thánh Thụ, đó là lực lượng tương ứng cùng Kha Kha. Xác thực mà nói thì nó cùng Thất Nhạc Viên có liên hệ lớn lao.

"Nguyên Thủy. . ."

Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi, hiện tại thì hắn không còn bất cứ cố kỵ gì. Hắn bay lên trời, mặc dù không thể phi hành nhưng vẫn có thể trong ngắn ngủi lướt trên bầu trời. Một bước đạp về hướng đầu Nguyên Thủy với sát ý vô cùng sắc bén.

Xoát

Nguyên Thủy rút lui, Chiến Kiếm xiên chéo lên, đâm tới hướng dưới chân Tiêu Thần.

"Keng "

Song kiếm của Tiêu Thần cùng động lập tức đánh văng Chiến Kiếm của Nguyên Thủy ra. Một cước thứ hai tung ra nhằm thẳng vào ngực Nguyên Thủy, không gian tựa hồ cũng hơi vặn vẹo. Có thể nghĩ lực lượng cường đại ra sao vì đây hoàn toàn là lực lượng của thân thể, không hề có một chút dao động của pháp lực.

Nguyên Thủy bay ngược lại, trường kiếm hướng về phía trước tức thì chém tới.

"Keng keng."

Chiến Kiếm trong hai tay Tiêu Thần vung lên mãnh liệt, phá thủng một kích này.

Bởi vì hắn không phải trong phi hành, tất cả mỗi một cước đạp ra thì Tiêu Thần đều để tung tích. Cước thứ ba đạp ra quả thực rất âm độc, nhằm thẳng tiểu phúc của Nguyên Thủy mà đạp.

Đến hiện tại, một ít vị từ thượng cổ đều nhìn ra cách thức. Chính Nguyên Thủy càng biết giờ phút này Tiêu Thần dùng chiến kỹ gì.

"Đó là Nghịch long thất bộ của Long Tộc sao?"

"Là chiến kỹ cổ của Long Tộc!"

Tiêu Thần chưa từng nghĩ đến dùng tới chiến kỹ cổ của Long Tộc. Mặc dù từ Tiểu Quật Long mà biết được bí pháp, nhưng mà hắn học cũng không tinh. Hôm nay lại vạn bất đắc dĩ phải dùng đến, kết quả uy lực cũng rất mạnh mẽ.

Khi bước thứ tư xuất ra thì không gian gần như vặn vẹo, có thể nghĩ lực lượng cường đại ra sao. Đây hoàn toàn là chiến kỹ cổ cho phép, là võ kỹ thuần túy, không có một chút pháp lực nảo ở bên trong.

Bước thứ tư đạp thẳng vào Chiến Kiếm trong tay Nguyên Thủy, không ngờ lại làm ngài liên tục lui ra ngoài hơn mười bước. Cùng lúc đó kiếm quang lóe ra, song kiếm của Tiêu Thần liên tục xuất thủ quét ngang chém dọc.

Xoát

Hào quang lóe lên, chém rơi một đoạn râu dài của Nguyên Thủy.

Tiêu Thần chỉ có thể bước nổi bốn bước trong Nghịch long thất bộ. Cả bốn bước đều đã hoàn thành trong nháy mắt. Chỉ một cái tung người nhảy dựng lên rồi hạn xuống, nhanh như thể là đập đá lấy lửa thôi vậy.

Bên ngoài Thất Nhạc Viên, miệng Yêu Yêu đã há hốc thành hình chữ "0", mà đám người Nhất Chân, Tuyệt Đao, Huyên Huyên, Tát Ma cũng trố mắt đứng nhìn.

Mặt khác tất cả mọi người cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Đây là Nguyên Thủy đó. Không ngờ lại bị một tiểu tử hậu bối chém rơi nửa đoạn râu dài. Nếu truyền tới đại lục Trường Sanh thì không mấy ai tin nổi.

Từ trong đôi mắt Nguyên Thủy bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh, tu giả bên ngoài Thất Nhạc Viên càng tụ càng nhiều, đều thấy lão bị Tiêu Thần chặt đứt râu dài. Tuy là tâm tình của Bán Tổ thần có cao xa thì cũng thấy cảm giác hơi bị sỉ nhục.

"Hôm nay chém ngươi!" Vẻn vẹn có ngắn ngủn bốn chữ, Nguyên Thủy mang theo Chiến Kiếm áp lai với sát khí ngút trời.

Đây là một trận chiến đấu đặc thù. Không có thần thông, không có pháp lực. Mạnh như Bán Tổ thần cũng chỉ có thể dùng đao thật kiếm thực mà quyết đấu trong Thất Nhạc Viên. Điều đó làm cho đông đảo tu giả bên ngoài Thất Nhạc Viên có cảm giác cực kỳ quái dị.

"Phốc "

Huyết quang bắn toé, Tiêu Thần bị Nguyên Thủy đâm trúng sườn trái. Nhưng Chiến Kiếm trong tay phải đã trong phút chốc bổ trúng cánh tay trái của Nguyên Thủy, máu tươi phun ra.

Bên ngoài Thất Nhạc Viên ồ lên một trận.

Chẳng lẽ nói . . . Hôm nay phải có Bán Tổ thần bị chém hay sao? !

Rất nhiều người đều kích động, nếu quả thật là như vậy thì không nghi ngờ sẽ chấn động cả Trường Sinh Giới.

Có ít người hận không thể chính mình lọt vào đó, lợi dụng cơ hội khó được này mà khiêu chiến một vị Bán Tổ thần. Nhưng mà vết xe đổ khiến mọi người dừng lại. Ngoại trừ những người cảnh giới đạt tới gần Bán Tổ thần có thể tiến vào Thất Nhạc Viên, những người khác đi vào đó thì chỉ có thể chịu chết.

"Ta đi trợ giúp đạo hữu Nguyên Thủy giết tên tiểu bối kia, không để cho hắn quấy rầy chuyện thật là tốt của chúng ta." Bạch Hổ Thánh Hoàng dứt lời liền bước dài về hướng Tiêu Thần.

Bên ngoài Thất Nhạc Viên mọi người hoàn toàn không nói gì khi thấy Bạch Hổ Thánh Hoàng với cảnh giới đạt tới gần Bán Tổ thần không ngời muốn cùng Nguyên Thủy vây công một kẻ tiểu bối . . . Từ đó mọi người cũng nhìn ra, tình cảnh Bán Tổ thần xác thật không tốt, bằng không làm sao lại phải như thế.

"Y nha y nha. . ." Âm thanh non nớt của Kha Kha vọng ra, thất thải quang mang thoáng hiện. Thánh Thụ chậm rãi hiện lên trong không trung trên đỉnh đầu Tiêu Thần.

Liền trong khoảnh khắc này, Thất Thải Thánh Thụ chập chờn phát ra ngàn vạn đạo hào quang, xoẹt một tiếng quét về phía Nguyên Thủy.

"Phanh "

Mặc dù thân thể Nguyên Thủy vững chắc như thép tinh khiết, chỉ có loại binh khí như hai mươi bốn Chiến Kiếm là có thể chặt phá, nhưng mà vẫn bị đánh ngã dúi dụi.

"Không tốt, mấy vị cùng lên đi, dùng Chiến Kiếm diệt hồn phách con tiểu thú kia!" Bạch Hổ Thánh Hoàng kêu sợ hãi.

Chính Nguyên Thủy cũng biến sắc. Sau khi linh hồn suy yếu của tiểu thú dung hợp cùng Thánh Thụ thì lại có thể thi triển thần thông, tạo ra uy hiếp rất lớn cho bọn họ ở trong Thất Nhạc Viên này.

Cái này không giống như vừa rồi, ở trong thế giới thần bí bên ngoài thì Bán Tổ thần còn có thể vận dụng một bộ phận thần thông. Nhưng mà tiến vào Thất Nhạc Viên kia thì thật sự là một chút thần thông cũng không thể thi triển .

"Xoát "

Thất thải quang mang thoáng hiện, Thất Thải Thánh Thụ xuất ra một đạo hào quang trong nháy mắt làm cứng đờ Nguyên Thủy.

Tiêu Thần không do dự chút nào liền bổ xuống một kiếm.

"Phốc "

Huyết quang bắn toé, một cánh tay Nguyên Thủy bị Tiêu Thần lấy Chiến Kiếm chặt đứt rơi xuống. Nếu như không phải thân thể cũng đủ mạnh mẽ, vừa rồi quẫy mãnh liệt để tránh khỏi chỗ hiểm là cổ họng, có thể lão đã bị chém bay đầu.

Bên ngoài Thất Nhạc Viên, mọi người quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Nguyên Thủy . . . Đây chính là Nguyên Thủy đó! Hôm nay lại bị người ta chém rớt một cánh tay. Đây quả thực như là giống như truyện cổ tích, là mộng ảo cùng không đúng sự thực đến thế.

"Y nha y nha. . ." Âm thanh của Tiểu thú phát ra từ bên trong Thánh Thụ . Hào quang lại lần nữa thoáng hiện, một đạo Thất Thải Hà Quang quét về phía Nguyên Thủy.

Sau khi thi triển thuật giam cầm tầng thứ hai, Nguyên Thủy hoàn toàn bị cứng đờ, khó có thể nhúc nhích mảy may.

Tiêu Thần không có do dự chút nào, hai thanh Chiến Kiếm cùng động. Một thanh trong nháy mắt xuyên thủng tim Nguyên Thủy, một thanh khác lướt qua cổ họng lão.

Huyết quang bắn toé, máu tươi chảy ồ ồ.

Khi hai thanh Chiến Kiếm rút ra thì ở vùng tim Nguyên Thủy xuất hiện một lỗ thủng rõ ràng xuyên thấu trước sau, trái tim đã bị chấn nát. Mà cổ họng tức thì bị cắt đứt, có thể rõ ràng thấy yết hầu gãy lìa, máu tươi phun thành vòi. Bên ngoài Thất Nhạc Viên hoàn toàn lặng người, một vị Bán Tổ thần. . . không ngờ bị chém chết!

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần lạnh lùng vô tình, Chiến Kiếm khẽ động hất tung Nguyên Thủy lên trời. Rồi sau đó tay nâng kiếm hạ xuống chém ngang eo trên bầu trời. Tiên huyết tung tóe, chất lỏng màu đỏ nhiễm đỏ Chiến Kiếm. Nguyên Thủy đã bị chém làm hai đoạn.

"Phốc "

Tiêu Thần lại lần nữa hươ kiếm nhằm nửa phần thân thể phía trên còn chưa rơi trên mặt đất. Hắn chặt đứt đầu Nguyên Thủy!

Bên ngoài Thất Nhạc Viên gần như điên cuồng, mọi người kêu lên sợ hãi. Còn có rất nhiều người bắt đầu hò hét. Đây chính là một vị Bán Tổ thần đó, cứ như vậy bị giết ư? !

Phảng phất giống như một giấc mộng.

Đúng vào giờ khắc này, trên đại lục Trường Sanh vang lên một hồi sấm sét kinh thiên, Thiên Lôi giáng xuống mỗi một góc nhỏ của đại lục.

Ngay cả rất nhiều ẩn sĩ đều kêu lên kinh hãi.

"Chẳng lẽ . . . một đại nhân vật nào đó chết đi ?"

"Tổ Thần đã sớm biến mất. Nhất định là . . . một Bán tổ thần bị diệt vong !"

"Rung động thiên địa, e là có nhân vật Chí Tôn đã tử vong ."

Trong Thất Nhạc Viên, Thất Thải Thánh Thụ lóe ra hào quang. Xoẹt xoét xoẹt, hào quang đủ màu không ngừng xuất hiện, Bạch Hổ Thánh Hoàng bị cứng đờ liền muốn đào tẩu.

Không có chút dao động tâm tình nào, Tiêu Thần vô cùng lạnh lùng. Hắn bước dài vọt tới, tay nâng kiếm lên. Chiến Kiếm chém xuống đúng đầu Bạch Hổ Thánh Hoàng. Vòi máu phun ra xa bảy tám thước.

Đàu lâu của Bạch Hổ Thánh Hoàng mang theo sự không cam lòng, mang theo vẻ hoảng sợ rơi xuống đất. Nó lăn nhanh như chớp vài cái rồi ngừng lại.

Trong Thất Nhạc Viên, đến mạnh như Bán Tổ thần cũng không thể duy trì sự trấn tĩnh. Thần Thái Dương là người thứ nhất bắt đầu hành động, lập tức chạy về hướng bên ngoài Thất Nhạc Viên.

Nhưng mà, Thất Thải Thánh Thụ trôi nổi tại đỉnh đầu Tiêu Thần căn bản không để cho lão có cơ hội. Thất Thải Hà Quang lóe ra, từng đạo hào quang bắn ra ngoài. Thái Dương Thánh Thần liền bị cứng đờ !

Tiêu Thần không có hề có suy nghĩ chút nào, chỉ vài bước liền vọt tới. Tay vung kiếm lên, một mái đầu tóc vàng rực rỡ trong nháy mắt bay xéo ra ngoài, một vòi máu phụt lên cao.

Thái Dương Thánh Thần cũng bị chém giết , lại một Bán tổ thần biến mất!

Ở bên ngoài, mọi người có cảm giác sắp điên rồi. Đó là loại hình ảnh nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Liên tiếp ba đại nhân vật, hai vị Bán Tổ thần đơn giản bị giết như thế.

Trên Đại lục Trường Sanh, Thiên Lôi rung động thiên địa lại vang lên một lần nữa làm cho tất cả tu giả khắp đại lục đều cả kinh ngơ ngác sững sờ. Lại một vị Bán Tổ thần tan biến . . . Những người đó căn bản không đến bình nguyên Ma Quỷ , không tiến vào Địa Ngục nên không biếtđang xảy ra chuyện gì. Chỉ cảm giác phảng phất ngày tận thế đã tới .

Trong Thất Nhạc Viên, Thất Thải Thánh Thụ hào quang sáng lạn. Xoẹt xoẹt xoẹt, từng đạo hào quang đủ màu liên tiếp bắn ra, Tuyết Bạch Tiểu Thú làm cứng đờ tất cả đại nhân vật muốn lao ra khỏi Thất Nhạc Viên. Không ai có thể nhúc nhích mảy may.

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần phảng phất hóa thành sát thần, căn bản hắn không có ý sợ hãi chút nào, mang theo Chiến Kiếm nhiễm huyết mà bước dài về phía trước.

"Phốc "

Huyết quang bắn toé, giáo chủ Thông Thiên bị chém đầu! Thi thể không đầu lại ngã xuống đất.

Bên ngoài Thất Nhạc Viên mọi người điên cuồng, quả là rất không thực tế, Tiêu Thần làm sao dám? ! Làm sao lại có thể? ! Tuyệt đối là kẻ điên cuồng. Chẳng lẽ hắn không biết hậu quả làm như vậy sao? Sau này đất trời bao la sẽ không tiếp tục cho hắn chỗ dung thân!

Đám đệ tử môn đồ của Bán Tổ thần sẽ bỏ qua hắn sao? Ra khỏi Thất Nhạc Viên, cả thế giới đều sẽ đối địch cùng hắn.

Đến hiện tại, Tiêu Thần căn bản không có là sợ hãi. Giết một vị Bán Tổ thần cùng giết ba vị, bốn vị, năm vị . . . Bán tổ thần thì hậu quả như nhau. Hắn hoàn toàn buông thả, đã như vầy thì hắn quyết định tiêu diệt tất cả!

Không chút do dự, hắn bước dài hướng về Lão Tử cùng Phật Đà, hắn muốn cho trong thiên địa không tiếp tục có Bán Tổ thần nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.