Đặng Ngọc dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn tự biết vừa rồi mình tỏ ra hơi thất thố, nhưng ngọn lửa giận trong lòng vẫn khó mà kìm xuống được. Xuýt chút nữa gã đã bị một người có cảnh giới thấp hơn phế bỏ, nhưng mà gã biết hiện tại muốn phát tác cũng chẳng được nên chỉ có thể cố nén giận.
" Phật phật phật"
Gió nhẹ thổi tới. Đặng Ngọc triệu xuất ra một cây Ngũ Hành Kỳ cầm trên tay khiến cho mây mù cuồn cuộn. Gió thổi mỗi lúc một mạnh, đại kỳ rung phần phật. Bộ tử y của gã bay phấp phới theo gió, quay sang nhìn Tiêu Thần mà nói: " Tiếp tục đánh một trận, để cho ngươi biết thế nào là chân ý vô địch của Tu Chân Giả".
Loại khí thế này người bình thường không thể nào có được, một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu Đặng Ngọc liền trở lên vô cùng lạnh lùng, tĩnh lặng một cách đáng sợ. Gã thân là một trong mười người trẻ tuổi kiệt xuất nhất của Tu Chân Giới, thiên phú tu luyện bậc này không phải phàm nhân có thể theo được
" Tu vi của ngươi bị suy giảm?"
Tiêu Thần lặng lẽ đứng trên không trung nhìn Đặng Ngọc, lần trước hắn đã khiến cho đối phương bị trọng thương, Nguyên Anh cũng bị hắn đánh cho rách vỡ, mặc dù được sư môn chữa trị nhưng tu vi chắc chắn sẽ suy giảm.
" Đừng nhiều lời, ta dùng Nguyên Anh Cửu Trọng Thiên cũng đủ để lấy mạng ngươi" Đặng Ngọc nói một cách lãnh khốc. Nếu gã muốn trong một thời gian ngắn khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-gioi/2191394/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.