Chương trước
Chương sau
Mái tóc dài vàng óng của Thác Đế như có ánh sáng đang dập dờn, thoạt nhìn đã thấy trong vẻ thần thánh có mang theo một chút ngạo nghễ, khí chất du côn rất rõ ràng.

"Không không không nên quá so sánh cùng với ca ca. Đối với ngươi mà nói ca ca vĩnh viễn là truyền thuyết." Kim Tam Ức kiêu ngạo vẫy tay về hướng Thác Đế miệng bảo "Còn không mau lại đây chào hỏi ca."

"Kéo cái con heo nói lắp này ra ngoài kia mà chặt cho ta." Thác Đế vẫn duy trì vẻ trang nghiêm, quay sang mở miệng bảo Tát Ma cách đó không xa: "Ta là Thái Dương thánh cha."

"Ta nhổ vào, ngươi so sánh anh của ngươi vẫn cứ thành thật hơn." Kim Tam Ức liếc mắt nhìn Thác Đế rồi nói tiếp: "Tên du thủ du thực cứ đi đi đi thử xem."

Không ít người đi theo phía sau Thác Đế đều là kỵ sĩ Thái Dương Giáo. Cho dù nói như thế nào thì hiện tại hắn là Thái Dương thánh cha trên danh nghĩa. Mặc dù không thể nào được người đương quyền Thái Dương Giáo coi trọng, nhưng để lộ thân phận ở nơi này rồi nếu như bị người khác làm nhục giữa chốn đông người thì thể diện của cả Thái Dương Giáo đều tắt ngấm.

"Ta tới đây để nhắn nhủ cho các vị một tin tức, Hải Vân Tuyết tiên tử muốn gặp gỡ các vị kiệt xuất cùng thế hệ tại Minh Nguyệt Viên." Thác Đế liếc liếc nhìn Kim Tam Ức rồi nói: "Kẻ nói lắp cùng thú cưng không được vào bên trong."

Kim Tam Ức nheo đôi mắt đa tình mà bảo: "Đây không phải rõ ràng là con rận trên đầu nhị ngốc tử (người hói đầu) sao? Điểu điểu điểu. . . Mao! Ca ca ca ca mà muốn đi thì không ai có thể cản."

Cách đó không xa Bạc Sĩ hói đầu mặt hơi xanh mét, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Kim Tam Ức.

Bất mãn với chuyện này còn có tiểu thú Kha Kha. Nó mở miệng bẹp một tiếng mà dùng miếng cao dính đang ăn nhổ thẳng lên mái tóc dài vàng lấp lánh của Thác Đế. Miếng cao dính chặt, làm thế nào cũng không gỡ ra nổi.

"Đây là sự khinh nhờn đối với Thái Dương Thánh Thần, làm nhục ta chính là sỉ nhục Thái Dương Thánh Thần, bắt nó cho ta."

Từ trong đám Thái Dương kỵ sĩ có hai người đi tới nâng Thác Đế lên mang đi, không để cho hắn có cơ hội kêu gào.

Nói giỡn à, chủ nhân của nó ở phía sau kia ngay cả đầu của Thái Dương Thánh Thần cũng còn dám chặt, bây giờ phỏng đoán đang chuẩn bị xử nốt cả Thái Dương Thánh Thần thì quá dễ dàng cho hắn. Cứ còn kêu gào ra oai ở đây thì phỏng đoán có chết cũng không biết chết như thế nào.

Tiêu Thần nhìn theo bóng lưng Thác Đế mà nói với Kim Tam Ức: "Thân là cha đẻ của Thái Dương Thánh Thần, đây chính là mánh lới không tồi. Cứ túm lại dạy dỗ thật tốt rồi bán nó đi có được không?"

"Con nói rằng! Ta nói rằng! Bán Bán Tổ Lão Tử. . . Là ngươi điên rồi hay ta điên rồi? !" Kim Tam Ức cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi tiếp tục: "Ngươi ngươi ngươi là kẻ thù chung của thiên hạ . Ta ta ta là người tốt dưới ánh mặt trời, đừng đừng đừng lôi ta xuống nước."

"Ta đâu có tính toán đem cái tên du thủ du thực kia bán được giá cao, trực tiếp bán vào hầm than cho đi làm khổ sai. Thái Dương Giáo luôn tìm ta gây phiền, ta tìm Lão Tử của Thái Dương làm phiền cũng không tính là quá đáng."

Yêu Yêu dáng dấp quyến rũ, điên đảo chúng sinh cười một tiếng khuynh thành, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết như ngọc cũng góp thêm: "Nếu như ngươi dám giữa ban ngày ban mặt mà đặt giá bán ở cửa Minh Mã thì ta liền dám mua hắn luôn."

"Ngươi quả thật e sợ cho thiên hạ không loạn." Tiêu Thần biết yêu nữ này đang có chủ ý gì. Hẳn là nàng rất vui mừng nếu được thấy hắn gây ra trận đại phong ba.

Đám người Liễu Mộ, Tiêu Thần, Kim Tam Ức, Tuyệt Đao, Bạc Sĩ, Hỏa Niểu, Tát Ma, Yêu Yêu, Huyên Huyên cùng nhau đi tới Minh Nguyệt Viên, trên đường thấy không ít tu giả cũng đều kéo nhau về hướng đó.

Trong Minh Nguyệt Viên, Hải Vân Tuyết mặc bộ váy màu tím đứng ở trong biển hoa mẫu đơn đủ mọi màu sắc. Thật sự là người đua với hoa khoe sắc, nàng cười lạnh nói: "Hy vọng hắn đã đến Thần Đô, ta muốn xem hắn chảy đến cạn kiệt máu mà chết trong sự sợ hãi."

Phương Thiên Khải hỏi: "Nếu như hắn không đến thì sao?"

"Hắn nhất định sẽ tới." Hải Vân Tuyết khẳng định chắc chắn: "Nếu có cơ hội, hắn sẽ ra tay không chút do dự, vung Chiến Kiếm chém ta."

Diệp Thiên thở dài nói: "Tiêu Thần tồn tại quả thật uy hiếp đến Bán Tổ, tuy là chết đi thì cũng đủ để tự kiêu ."

Khi tới gần Minh Nguyệt Viên thì Tiêu Thần tách khỏi đám người Liễu Mộ, hắn bảo: "Các ngươi đi vào trước đi, trước tiên ta muốn đi dạo ở quanh đây."

Từ quanh thân Liễu Mộ phát ra một điểm sáng xanh, đó là không gian thần lực. Hai tay của hắn múa lên, vô tận ánh sáng ngưng tụ thành hai chấm sáng. Hắn gắn chặt một điểm sáng màu xanh vào lòng bàn tay Tiêu Thần miệng nói: "Đây là tọa độ không gian, nếu có gì phát sinh ngoài ý muốn thì ngươi có khả năng nhanh chóng chạy trốn tới chỗ không gian của ta."

Mặc dù Tiêu Thần cũng nắm giữ Không Gian Thần Thông, nhưng là rõ ràng không bằng Liễu Mộ chuyên tâm vào đó. Loại năng lực này của Liễu Mộ đã đạt đến cảnh giới cực kỳ cao siêu.

Trong Minh Nguyệt Viên, được gọi là đại tụ hội của tu giả trẻ tuổi trên Trường Sinh Giới thì những nhân vật đại kiệt xuất cùng trang lứa kéo đến không ít. Đương nhiên, cũng có không ít cường giả Tu Chân Giới xen lẫn vào.

Hoa mẫu đơn nở rộ, đây là một đại dương cỏ hoa tràn ngập hương thơm ngào ngạt. Gặp nhau trong hoàn cảnh như thế quả là vui tai vui mắt tâm tình sảng khoái.

"Chúng ta cùng đến từ một thế giới, nếu như muốn sống tốt ở nhân gian giới thì tự nhiên phải đồng tâm hiệp lực." Hải Vân Tuyết khẽ cười, đứng ở trong vuờn hoa viên giơ chén rượu lên mà cao giọng: "Các phái cũng đều có chủ trương của mình, nhưng chúng ta có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng. Hy vọng cường giả Trường Sinh Giới chúng ta chớ khác lòng . . ."

Trong khung cảnh nhất thiết phải nói, mọi người đồng loạt nâng vài chén rượu, trong lâm viên dần dần bắt đầu náo nhiệt.

"Ở chỗ này ta không thể không nói về một người. Người đó đã đến Trường Sinh Giới của chúng ta quấy rầy gây ra phong ba vô tận, đã từng vì bản thân mình mà giết Bán Tổ Trường Sinh Giới chúng ta, suýt nữa làm cho Trường Sinh Giới lâm vào vận xấu bị diệt."

Nghe nói đến mấy câu này, mọi người đã biết Hải Vân Tuyết đang nói về ai.

"Không sai, mọi người nhất định biết hắn là ai vậy. Hắn chính là kẻ thù chung Tiêu Thần của thiên hạ. Hôm nay, hắn lại khuấy động vô tận phong ba, từ hồng hoang Cổ Thôn moi ra pháp khí ác độc, muốn làm cho toàn bộ Bán Tổ hai giới bỏ mạng. Kẻ lòng lang dạ thú như thế quả thật là tội ác tày trời, thiên địa bất dung, quần hùng thiên hạ nên chung sức diệt trừ."

Những lời đồn đại về Tiêu Thần thật sự nhiều lắm. Bất kể là tại Trường Sinh Giới hay ở nhân gian thì hắn đều là nhân vật danh chấn thiên hạ. Mọi người trong Minh Nguyệt Viên lập tức bắt đầu bàn luận.

Hải Vân Tuyết khóe miệng nở rộ một nụ cười cay độc rồi nói: "Ác đồ như thế tất trời tru đất diệt. Chúng ta phải là dốc một phần lực để giết kẻ này."

Giờ phút này, Tiêu Thần đang bước chậm tại đình đài phía sau lâm viên nên nghe thấy rõ lời Hải Vân Tuyết nói.

Ngày đó, hắn dùng hai mươi bốn Chiến Kiếm xuyên thân để chắn Tổ Thần, đến giờ tàn hồn vẫn còn nằm trong pho tượng đá khổng lồ ở biên giới Cổ Thần hoang mạc tại Trường Sinh Giới. Nhưng hiện tại lại trở thành tội nhân thiên cổ tội ác tày trời.

Hắn không có khả năng nói ra những chuyện Thần Nông thị đã bố trí để giết Bán Tổ dị giới.

Sự thực hắn cũng không muốn nói gì cả. Hành tẩu trong thiên địa, Bán Tổ đều có thể giết nên hắn đã sớm không thèm để ý từng tí tới hư danh. Tiêu Thần cười khẩy.

"Người nào vậy? !" Trong Minh Nguyệt Viên có không ít tu giả, đều là cao thủ do Hải Vân Tuyết mời tới, trong đó bao gồm cả mấy nhân vật kiệt xuất của Tu Chân Giới.

Hào quang loé lên, một thiếu nữ thướt tha diễm lệ bỗng nhiên biến ảo giữa đình đài để chặn đường đi của Tiêu Thần.

"Ngươi hẳn biết ta là ai."

Thiếu nữ diễm lệ gật đầu nói: "Ta biết ngươi là ai , ta là vị hôn thê Thủy Phù Vân của Diệp Thiên. Ta đã sớm muốn quyết đấu cùng ngươi một phen. . ."

"Diệp Thiên còn là bại tướng dưới tay của ta, nếu như không muốn chết như thì lập tức biến đi."

Thủy Phù Vân thản nhiên cười một tiếng, nàng nói: "Ta chỉ muốn cùng luận bàn một phen, nếu như không địch lại thì xin ngươi nhẹ tay thương xót."

Nói thì là như thế, nhưng nàng xuất thủ lại vô cùng quyết đoán. Kim quang bay lượn đầy trời, tiếng vỗ cánh vang vọng bầu trời. Có trên trăm ngàn con rết màu vàng tấn công về hướng Tiêu Thần.

Mỗi một con rết vàng đều dài hơn một thước, sau lưng mọc ra đôi cánh trong suốt. Khi phi hành thì có khả năng cắt nát bầu trời, từ trong miệng phun ra từng đạo hắc vụ. Quả nhiên là vô cùng lợi hại.

Tiêu Thần đã nghe nói qua về loại Phi Thiên Ngô Công này. Ngay cả là bán thần bị cắn thành vết thương một cái đều phải lập tức bị mất mạng, nó chính là một trong các loại độc trùng mạnh nhất thiên hạ.

Thủy Phù Vân sở dĩ dám ra tay là dựa vào chính loại độc vật như thế. Ngay cả những người có tu vi cao hơn nàng mà gặp phải Phi Thiên Ngô Công cũng phải chạy trối chết.

Tiêu Thần bổ ra một chưởng, cương phong mênh mông nổi lên cuồn cuộn thổi tới trên thân Phi Thiên Ngô Công. Không ngờ cũng chỉ phát ra tiếng leng keng mà không chém nát bọn chúng. Mỗi một con Kim Ngô công đều phảng phất giống như là đúc từ kim loại tinh khiết.

Trong chớp mắt, đám rết vàng phô thiên cái địa liền vọt tới gần. Mặc dù không e ngại, nhưng Tiêu Thần không muốn cận chiến cùng bọn chúng. Thiên âm "Ông" xuất ra khỏi miệng, linh hồn tùy thời mà cộng hưởng. Đông đảo Phi Thiên Ngô Công trên bầu trời như bị sét đánh tại chỗ, hồn phách hung tàn trong nháy mắt bị chấn nát. Ngay sau đó là thân thể nát bấy mà hóa thành huyết vụ bay xuống lả tả.

Thủy Phù Vân đã sớm lách mình tránh ra. Thấy Tiêu Thần chỉ dùng một thiên âm đã tiêu diệt tất cả đám rết màu vàng thì nàng lập tức biến sắc, liền cũng không quay đầu lại mà phóng đi xa.

Nhưng rất hiển nhiên là nàng đánh giá thấp tốc độ của Tiêu Thần. Tiêu Thần cùng Kha Kha xuyên qua vùng khói độc rồi như hai chùm tia sáng đuổi theo trong nháy mắt.

Thượng Thương Chi Thủ đã giơ lên cao, bàn tay to bằng cái cối xay đã hiện lên trên bầu trời lập tức khiến Thủy Phù Vân sợ đến hồn phi phách tán. Nàng đã vọt tới phía trước khu Mẫu Đơn viên, đều đã thấy đám người Diệp Thiên, Hải Vân Tuyết nhưng vô dụng.

Tiên giáp quanh thân xuất ra hào quang, Thủy Phù Vân không kịp tránh né nên chỉ có thể gắng gượng đối kháng. Đây là bảo giáp do Tam Anh Thái Quân ban thưởng nên tự nhiên không phải vật phàm. Có điều là dưới Thượng Thương Chi Thủ thì căn bản là nó vô dụng. "Phanh" một tiếng, Thượng Thương Chi Thủ to bằng cái cối xay hung hăng nện trúng lưng Thủy Phù Vân làm tiên giáp trên lưng vỡ vụn. Thủy Phù Vân phun ra một ngụm máu tươi mà rơi xuống trước mặt đám người Hải Vân Tuyết , hóa thành một bãi thịt nát.

"Tiêu Thần. . ." Diệp Thiên tức sùi bọt mép, Hoàng Thiên thần chung vang tận mây xanh, thần chung khổng lồ trôi nổi trên đỉnh đầu hắn đang phát ra nhưng cơn sóng âm hủy diệt vô tận nhằm hướng Tiêu Thần lan tới. Text được lấy tại Truyện FULL

Tiêu Thần mở miệng xuất ra thiên âm trực tiếp nghiền nát bấy loại sóng âm tử vong phô thiên cái địa kia.

Diệp Thiên mắt vằm đỏ, Hoàng Kim Thần Chung toàn thân gần như trong suốt, tiếng chuông vang không ngừng như đang gắn hắn vào bên trong rồi hướng về Tiêu Thần nện tới. Kim quang rực rỡ rọi thẳng tới trời cao.

Đã từng trải qua một phen lột xác, Tiêu Thần so với lần quyết đấu trước thì cường đại không biết bao nhiêu lần. Hắn liền tăng công lực lên tới cực hạn vì không muốn dây dưa cùng đối phương nhiều hơn, chuẩn bị dùng tuyệt học đỉnh phong để chỉ một kích là phân định thắng thua.

Hắn giống như tia chớp vọt tới phía trước. Thượng Thương Chi Thủ gần như trong suốt, càng thi triển càng lớn rồi một chưởng hung hăng nện vào trên thân Hoàng Kim Chung.

"Boong . . ."

Âm thanh điếc tai nhức óc vang vọng trong thiên địa, Hoàng Kim Thần Chung lắc lư mãnh liệt rồi sau đó ầm ầm nứt vỡ. Khắp nơi đều là những mảnh vụn của thần chung màu vàng kia.

Cả người Diệp Thiên cũng gần như bị đánh tan, bay xéo ra ngoài xa vài trăm thước.

Đó cũng không phải nói Diệp Thiên cùng Tiêu Thần có tu vi chênh lệch như đất và trời. Đơn giản là hai người đều xuất ra một kích mạnh nhất rồi cứ thế va chạm chung một chỗ, khẳng định muốn lập tức phân ra thắng thua.

Không ít Tu Chân Giả đều biết rõ sự khủng bố của Tiên thiên Linh bảo này. Tiêu Thần chỉ một nện đã chụp vỡ Hoàng thiên Thần chung trong truyền thuyết lập tức khiến những người đó kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. "Được xưng là bất diệt thì ta liền đánh nát. Để xem có thể sống lại lần nữa hay không ." Tiêu Thần đứng thẳng trên bầu trời.

Kết quả, Hoàng thiên Thần chung đã vỡ vụn liền thật sự khôi phục lại một lần nữa. Nó giống như đã có thêm sinh mệnh, trong khoảnh khắc tổ hợp chung một chỗ thì phát ra khí tức càng cường đại hơn.

Trong giây lát Tiêu Thần tiến lên thì nó đã kịp bao trùm lên Diệp Thiên đã bị đánh xơ xác, rồi sau đó cắt qua hư không mà bay đi.

"Ta sẽ làm kẻ địch một đời của ngươi." Tiếng của Diệp Thiên vọng từ xa xôi về.

"Một đời? Ngươi chỉ là một bi kịch." Tiêu Thần nhìn về phương xa.

Hải Vân Tuyết quát: "Tiêu Thần ngươi là kẻ dám giết Bán Tổ, ác nhân rắp tâm hại người mà còn dám tới đây sao?"

"Ta tới đây thì cớ gì ngươi quản." Tiêu Thần lạnh lùng chăm chú nhìn nàng.

"Ngươi còn hỏi tại sao à?"

"Không phải là ngươi đang hy vọng ta tới sao, còn nói thừa như vậy làm gì."

Tiêu Thần như thế trực tiếp mắng lập tức làm cho Hải Vân Tuyết vô cùng tức giận bèn quát: "Cuồng đồ!"

Tiêu Thần chỉ vào Hải Vân Tuyết cùng với đám người Phương Thiên Khải phía sau nàng mà hỏi: "Bố trí sát trận chờ ta xông vào bẫy mà còn nói như thể rất đường hoàng sao? Các ngươi cần phải nói giống như ta này. Bằng không thì chỉ có vẻ làm bộ." Tiêu Thần quát lớn đối với đám người phía dưới: "Hôm nay ta đến để giết người!"

Mọi người hoàn toàn ồn ào. Kẻ này thật đúng là dứt khoát, nói thẳng ra mục đích của mình vô cùng rõ ràng.

"Tiêu Thần ngươi chớ có cuồng vọng, nếu muốn giết cả Bán Tổ thì cuối cùng ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết."

Tiêu Thần hạ xuống, hắn nhìn Hải Vân Tuyết rồi hỏi: "Ta vừa mới nghe thấy ngươi thêu dệt tội danh cho ta. Như vậy ta hỏi ngươi Bán Tổ là cái gì?"

"Bán Tổ là chí hiền chí thánh, bọn ta nên giữ lòng tôn kính, dập đầu quỳ lạy." Hải Vân Tuyết mặt lạnh như băng, lớn tiếng trách mắng: "Mà ngươi to gan lớn mật. Đã phạm thượng làm loạn, lại còn muốn giết chết Bán Tổ trong thiên địa, quả thật tội không thể tha."

"Đây là Bán Tổ mà ngươi nói sao? Nếu như những vị Bán Tổ này tự nhận là cao cao tại thượng, coi đông đảo chúng sinh như con kiến hôi, nhìn muôn dân thiên hạ như những ngoại tộc nhỏ yếu, vậy giết đi thì đã sao?" Tiêu Thần đứng vững vàng trên hoa mẫu đơn, tựa như dùng lăng ba vi bộ mà bước dài đến.

Câu nói "giết đi thì đã sao" thốt ra tùy ý như thế, nhưng cực kì có tính chấn động. Nó như trận sấm sét liên hồi giáng xuống Minh Nguyệt Viên lồng lộng.

Mọi người có mặt ở hiện trường lập tức ồ lên. Những lời này thật sự có thể nói là luận điệu cực mất lòng, chưa từng có người nào dám nói ra những câu đại nghịch bất đạo như thế ở trước công chúng.

"Ngươi. . . Quả thật không có thuốc nào cứu được!" Hải Vân Tuyết lớn tiếng trách cứ, nàng nói: "Rắp tâm hại người. Lại muốn thí tổ. Không người nào có khả năng cứu được ngươi, ngay cả thiên địa đều phải diệt ngươi."

"Không cần phải chụp mũ cho ta." Tiêu Thần đứng thẳng trên một cây hoa mẫu đơn. Quần áo phất phơ theo gió càng làm nổi bật phong thái phóng khoáng có hơi kỳ ảo. Nhưng mà những lời của hắn lại chữ nào chữ nấy nặng như Thái Sơn, vang vọng trong Minh Nguyệt Viên: "Với Tổ Thần đích thực là không cần dập đầu quỳ lạy. Ở trong lòng bọn họ muôn dân thiên hạ nặng như Thái Sơn, bọn họ có thể đi tìm chết vì những con kiến hôi ở trong mắt Bán Tổ mà ngươi nói tới."

Tiêu Thần nhìn đám người Hải Vân Tuyết cười khẩy nói tiếp: "Ta thừa nhận kẻ như Bạch Hổ Thánh Hoàng là rất hùng mạnh. Nhưng nếu ngươi muốn dập đầu quỳ lạy hay cúng bái cũng được, không bao gồm ta. Nếu có cơ hội thì xác thật ta muốn cắt lấy cái đầu của hắn."

"Giết hắn cho ta!" Hải Vân Tuyết hét lớn.

Mười mấy cao thủ Hổ gia bay lên không trung, mấy chục người Thái Dương Thánh kỵ sĩ cũng xúm lại, mười mấy người môn hạ của Tam Anh Thái Quân Ngự Kiếm tới. Mấy chục người vây kín Tiêu Thần ở giữa sân, mọi người đều là cường giả.

"Dám đến ta cũng không sợ, có ta vô địch."

Đối mặt với vòng vây dày đặc, Tiêu Thần cầm Chiến Kiếm trong tay, ngay lập tức thiên âm chữ "ông" được phát ra. Hơn mười cao thủ Hổ gia ở chính diện ngay lúc tiến lên thì linh hồn biến mất, thân thể sụp đổ.

Cùng lúc đó, tiểu thú Kha Kha với thực lực tăng vọt cũng ra tay. Nó nhanh chóng như tia chớp, tốc độ hiện tại so cùng Tiêu Thần thì không phân cao thấp. Không ai trốn nổi, sau khi Thất Nhạc Viên mở ra thì tất cả Thái Dương Giáo Thánh kỵ sĩ cùng Tu Chân Giả đều bị thu vào.

Quang cảnh tiếp theo thật là máu lạnh, là một trận giết hại. Tiêu Thần đứng bên ngoài Thất Nhạc Viên, mỗi một kiếm lại cũng có một chiếc đầu lâu bay đi. Môn hạ của Tam Anh Thái Quân cùng hơn mười người Thánh kỵ sĩ Thái Dương Giáo trong phút chốc bị đồ sát sạch sẽ.

Thi thể từ trên trời rơi xuống, máu tươi nhuộm đỏ mặt cỏ bên dưới. Đây là một hình ảnh đẫm máu vô cùng rung động.

"Ha ha. . ." Hải Vân Tuyết cũng không phẫn nộ, nàng nở nụ cười lạnh mà lớn tiếng: "Tiêu Thần ngươi nhất định phải chết."

Ngay khi máu tươi rơi trên mặt đất, một cây cầu đá cổ xưa chậm rãi chui từ dưới đất lên. Nó bay lên trời, ba thanh Chiến Kiếm phi nhanh ở trên mặt cầu.

Một lực lượng kỳ dị đã làm đông cứng phiến không gian này. Đó là. . . Thông Thiên tử kiều!

Tiêu Thần biết, đây rõ ràng là Bán Tổ muốn giết hắn, nếu không Thông Thiên tử kiều làm sao mà hiện ra ở chỗ này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.