Chương trước
Chương sau
Đó thật là Thanh Thanh sao? Tất cả xảy ra đột ngột như thế, phảng phất giống như mộng ảo vậy. Ở bên trong hắc động cực lớn kia, có một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tóc dài như thác nước, da thịt trắng như tuyết, vầng hào quang quanh thân, vẻ kì diệu mờ ảo. Với trí tuệ thấu thiên địa, một đôi mắt trong veo tựa như có thể hiểu rõ tất cả thế gian.

Điều này làm sao có thể? ! Năm đó, Tiêu Thần đành trơ mắt nhìn Thanh Thanh nát bấy mà không có bất cứ biện pháp gì. Tinh khí toàn thân Thanh Thanh đã chìm vào trong Hoàng Nê Thai để bịt kín vực sâu tội ác, hiện nay lại lần nữa nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia mà hắn cảm giác trong lòng bỗng nhiên đau đớn.

Hắn biết Bạch y thiếu nữ mắt sáng hiền lành, hoạt bát linh động kia đã không có khả năng lại xuất hiện thế gian .

Có thiếu nữ Thanh Thanh

Thật linh hoạt kỳ ảo

Làn mi ngưng vần điệu

Mắt huyền nảy ý thơ

Môi hồng khẽ mấp máy

Hàm răng ngọc long lanh. . .

Tiêu Thần tuy là tâm điạ sắt đá, nhưng giờ phút này trong lòng cũng trào dâng những đợt cảm giác chua xót.

Xoẹt

Thất sắc thần quang phóng lên ngút trời, thiếu nữ giống như Thanh Thanh kia đi ra từ trong hắc động cực lớn. Hào quang thánh khiết tỏa ra bốn phía, khiến cho màn hắc vụ mông lung lững lờ trong Thiên Táng Cốc bỗng chốc tràn đầy màu sắc. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ giơ lên, một quầng sáng màu sắc rực rỡ bao trùm về hướng chỗ sâu nhất trong Thiên Táng Cốc.

Hào quang thần thánh chói lọi đã chiếu rọi khe sâu đen ngòm thành một vùng sáng rực. Phía trước lại có một tiểu thế giới ngăn cách với con đường đi tới, bên trong hoàn toàn u ám. Thiếu nữ muốn luyện hóa lấy đi tiểu thế giới, thất sắc thần quang như thủy triều bắt đầu khởi động về phía trước.

"Xích "

Một đạo kiếm quang động trời từ trên trời bay tới, giống như một trận mưa sao sa lóng lánh, sáng lạn chói mắt. Nó cắt qua bầu trời hắc ám rồi rơi vào trong Thiên Táng Cốc .

"Đinh "

Thiếu nữ phong thái tuyệt thế khẽ nâng cổ tay trắng bóng. Ngón tay ngọc thon thả nhẹ nhàng điểm vào trên phiến thần quang lóng lánh kia làm phát ra tiếng rung dễ nghe.

Một thanh kiếm cực lớn dài trăm trượng, toàn thân long lanh trong suốt tản ra ánh sáng chói mắt đang hiển linh ra ở trong Thiên Táng Cốc . Mũi kiếm vô cùng sắc bén bị thiếu nữ dùng một ngón tay ngọc dễ dàng ngăn lại.

Mọi người ngạc nhiên. Thần Kiếm dài đến trăm trượng lóng lánh như thế, quyết không phải là tu giả bình thường có khả năng điều khiển. Tất cả Tu Chân Giả đều biến sắc mặt. Đây tuyệt đối là tuyệt thế phi kiếm mà chỉ Bán Tổ tế luyện ra. Nhưng mà lại bị thiếu nữ mặc áo ngọc Thất Thải Hồng Hà, đầu đội vương miện kia dùng một ngón tay ngọc dễ dàng ngăn cản. Thật sự khó có thể tin nổi, điều đó tương đương với lực lượng như thế nào? !

"Đinh "

Lại là một tiếng âm rung thanh thúy. Thanh phi kiếm trăm trượng lóe lên ánh hào quang, hóa thành chỉ độ ba tấc. Nó giống như một vì sao lấp lánh đang lập lòe, vội vàng thối lui.

Hào quang lóe lên, một vị tu giả già lão xuyên qua không gian mà đến. Trên người hắn mặc Âm Dương đạo bào, đầu đội Tử Kim Quan, da dẻ hồng hào, phi kiếm đã biến mất trong cơ thể lão.

Xoẹt

Hào quang lại lóe lên, một ông lão phong thái thần tiên, cước đạp Ngũ Thải Tường Vân hạ xuống rồi cùng lão tu giả kia thu hồi phi kiếm, đứng chung một chỗ.

Mọi người ở đây hoàn toàn kinh sợ. Đó tuyệt đối là hai vị Bán Tổ, mặc dù không có bất cứ dao động năng lượng gì, nhưng là lại làm cho người ta ngóng trông mà kính sợ.

"Không nghĩ tới 'Thâm Ngục Uyên' lại bị trấn phong ở chỗ này." Ông lão có Ngũ Thải Tường Vân lượn lờ nhìn thiếu nữ có dung mạo giống như Thanh Thanh ở phía trước mà hỏi: "Đạo hữu là nhân sĩ phương nào, vì sao xông vào Tu Chân Giới của ta định đoạt bảo?"

Thiếu nữ cũng không trả lời, ngược lại cứ thế xoay cả thân hình thon thảmềm mại rồi liên tục bước về hướng tiểu thế giới u ám kia mà đi tới. Giữa ngón tay ngọc thon thả lại lần nữa tỏa ra thất sắc thần quang, nàng muốn luyện hóa "Thâm Ngục Uyên" theo cách gọi của ông lão .

"Xèo xèo "

Có tiếng xé gió truyền đến, hai ông lão đều đang điều khiển Linh Bảo bay tới. Hào quang ngàn vạn đạo, như là có trăm ngàn vì sao đang rơi xuống trong Thiên Táng Cốc. Chúng đánh úp về phía người đẹp tuyệt thế kia.

Một tiếng gầm rống trầm thấp truyền đến, từ trong động cực lớn ở dưới vách đá phía bên phải của Thiên Táng Cốc có một cái trảo sắc bén to như gian phòng được phủ đầy lân giáp màu tím thò ra. Nó hướng về phiến pháp bảo sáng lạn mà chộp tới gây ra va chạm kịch liệt, hào quang ngút trời, những quầng sáng đủ màu sắc không ngừng vỡ vụn.

"Phốc "

Huyết quang bắn tung toé, cái trảo cực lớn trong hắc động bị thương nhẹ, một cỗ khí tức cuồng bạo từ đáy Thiên Táng Cốc trong phút chốc trào ra mênh mông. Từ trong hắc động lao ra một bóng dáng lớn lao. Nó cao đến mấy chục thước, quét ngang tất cả Linh Bảo, rồi sau đó lập tức thu nhỏ lại, hóa thành một người cao bình thường.

Đây là một ma nhân làm cho người ta có cảm giác sợ hãi. Hắn gầy trơ cả xương, được bao phủ đầy lân giáp màu tím . Bởi vì quá gầy mà trông hắn như là một khô lâu được phủ đầy lân giáp. Hắn không có sợi tóc, ngay cả đầu cùng gương mặt đều có những miếng lân giáp nhỏ trông cực kỳ đáng sợ.

"Quân Vương? !"

Hai lão Bán Tổ ở Tu Chân Giới lộ ra sự kinh ngạc, vẻ mặt cả hai trở nên vô cùng khó coi.

"Ha ha. . . Thâm Ngục Uyên trong truyền thuyết được sánh cùng Thất Nhạc Viên đã xuất hiện , thật sự không ngờ, không ngờ lại bị trấn phong ở trong Thiên Táng Cốc ." Một lão Dạ Xoa người còm nhom, đầu đầy tóc xanh lá đang tung bay bỗng hạ xuống trong Thiên Táng Cốc .

Ngay sau đó một đạo hào quang đỏ như lửa cắt qua phía chân trời mà rớt xuống. Một lão Tu La xuất hiện ở trong Thiên Táng Cốc , đứng song song cùng lão Dạ Xoa. 

Mọi người trong Thiên Táng Cốc vô cùng sợ hãi. Ngắn ngủn chỉ trong phút chốc, lại liên tục xuất hiện vài vị Bán Tổ. Không cần nghĩ cũng biết tất cả mọi thứ trong cốc đều sẽ trở thành vận may của mấy vị Bán Tổ kia. Nếu không đạt tới trình tự đó thì vô phương tranh đoạt.

Hào quang thần thánh bay đầy trời, khí tức yên bình tràn ngập.Một bóng dáng cực lớn rớt xuống. Mặc dù vô phương thấy rõ hình dáng, nhưng mà từ hư ảnh thiên sứ lượn lờ chung quanh hắn mà có khả năng phán đoán , đây là thánh thần của Thiên Sứ tộc.

"Oanh "

Thi khí ngập trời, một khô lâu cực lớn Phá Toái Hư Không rồi xuất hiện ở trong Thiên Táng Cốc. Thân hình hắn như quả núi cao trông thật sự dọa người, cũng may hắn lập tức thu nhỏ lại, hóa thành chỉ còn cao khoảng hai thước. Quân Vương Khô Lâu tộc giá lâm.

"Tất cả mọi người lui về phía sau, mọi thứ nơi này vô duyên cùng các ngươi." Dạ Xoa Bán Tổ trợn đôi mắt xanh lè, giọng nói lạnh lùng vọng tới làm cho người ta sợ hãi.

"Lui ra phía sau, nếu không giết không tha!" Lão Tu La ánh mắt càng hung hiểm hơn, với mái tóc đỏ trên đầu thì trông lão quả là vô cùng nguy hiểm.

Đối mặt Bán Tổ, không người nào dám xúc phạm, mọi người không tự chủ được lui về phía sau, ngay cả là hạng người tâm cao khí ngạo như Ngô Minh, Dạ Xoa Thiên Hậu cũng chỉ có thể theo mọi người mà đi.

"A. . ."

Có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khi mọi người lui vào trong Cung Khuyết cực lớn ở phía sau thì ma vật lại xuất hiện. Nó không ngừng tập kích giết chóc tu giả ở đây.

Từ chỗ sâu trong Thiên Táng Cốc, hai vị Bán Tổ Tu Chân Giới cau mày, bọn họ nhất loạt phun ra vài thanh Thần Kiếm, rồi bắn về hướng cung điện to lớn ở phía sau to lớn.

"Xèo xèo "

Tiếng xé gió không dứt bên tai, ngàn vạn đạo kiếm khí đang tung hoành. Vô tận hào quang quay vòng, kiếm khí tung hoành kích động. Ma vật vô hình vội vàng hiện hình, chúng không ngừng bị đục lỗ, chết oan chết uổng.

Đây chính là Bán Tổ lực lượng. Nó không gây ra ngộ thương một người, cứ nhanh chóng giết chết đông đảo ma vật đang ẩn náu ở trong cung điện to lớn. Chả mấy chốc đã giết chết cửu thành, sau đó kiếm quang chợt tắt rồi biến mất trong khoảnh khắc.

Xoẹt

Vầng sáng chói mắt đột nhiên phóng lên cao, nó hoàn toàn bao phủ Thiên Táng Cốc ở phía trước. Ngăn cách mọi người cùng cung điện tầng thứ bốn mươi chín.

Mấy vị Bán Tổ đã phong bế chỗ sâu nhất trong Thiên Táng Cốc, bắt đầu tranh đoạt Thâm Ngục Uyên.

Tiêu Thần nhìn thấy rõ tất cả điều này, trong lòng dâng lên những đợt sóng gió. Vật này lại có tiểu thế giới cùng tồn tại như Thất Nhạc Viên , đến tột cùng là nó có lai lịch như thế nào ?

Vô hình sát khí ập tới phía hắn. Tiêu Thần lưu lại tại chỗ một đạo tàn ảnh, còn hắn lướt ngang đi ra xa hơn vài chục trượng.

Chiến Vương Mã Ba Áo cười lạnh, từ trong đôi mắt bắn ra hai tia sáng lóng lánh, hắn nói: "Ngay cả ngươi trốn ở trong bể người đông ngàn vạn thì ta cũng có thể liếc mắt là tìm ra ngươi." Đây là thần thông mà Chiến Vương Mã Ba Áo cùng sinh ra với nó. Thần thông này có thể nhìn thấu hư không, nhận ra nguồn gốc. Ẩn náu cùng thay đổi dung mạo trước mặt nó đều không có hiệu quả.

Đại Địa Vương, Hải Thần vương, Dạ Xoa Thiên Hậu cùng tiến lên trước, ngăn chặn đường đi của Tiêu Thần .Mỗi người đều lộ ra ý định giết người lành lạnh.

Mấy vị Thiên vương liên thủ, nếu như lấy cứng đối cứng thì tuyệt đối hẳn phải chết. Tiêu Thần liền hóa thành một đạo quang ảnh lập tức lui về phía sau, nhảy vào trong cung điện phía trước .

Mấy Thiên vương như bóng với hình đuổi theo không bỏ. Mà giờ phút này ở lối ra của Thiên Táng Cốc thấy cung điện to lớn như ẩn như hiện, phi thường mờ ảo, không ai có khả năng vượt qua.

Tiêu Thần không thể không lấy Bát Tướng cực nhanh rút lui, phi như bay giữa bốn mươi chín tầng cung điện to lớn này.

"Boong "

Tiếng chuông du dương, Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt hào quang vạn trượng, đột nhiên đánh tới. Tiêu Thần lấy trận chiến mà tu thành tuyệt thế võ thể, phía sau lưng xuất hiện một cỗ thần mang lóng lánh dày hơn thước. Mặc dù bị va đập nặng nề lên thân chuông, nhưng cũng không tạo thành tổn thương có tính hủy diệt cho Tiêu Thần. Trong khoảnh khắc hắn phun ra một ngụm tiên huyết, Huyền công cửu chuyển làm những chỗ bị thương lập tức phục hồi như cũ, huyết khí cũng nhanh chóng bình phục.

"Ngô Minh!" Tiêu Thần trong mắt bắn ra hai đạo hàn quang, nhanh chóng như quỷ mỵ, hóa thành một đạo hư ảnh nhàn nhạt vọt tới phía trước.

"Boong boong . . ."

Tiếng chuông rung trời, Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt liên tục rung động. Công kích điên cuồng của Tiêu Thần đều bị chuông này ngăn chặn. Sóng chuông làm cho tất cả tu giả xứ sở này đều thống khổ bịt kín lỗ tai, rất nhiều người đã thất khiếu máu chảy. Sóng âm của chuông mang tính hủy diệt dị thường đáng sợ, chỉ ngắn ngủn trong chốc látmà chung quanh đã có hai mươi mấy người nằm xuống.

Tiêu Thần cùng Ngô Minh giống như hai ta chớp đan xen vào chung một chỗ, động tác bọn họ quá nhanh, cùng kịch liệt tranh giành.

Ngô Minh quanh thân đều được vầng sáng vàng chói bao phủ. Hắn lấy Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt chống chọi với Tiêu Thần, không rơi vào hạ phong chút nào .

"Boong "

Ngô Minh lấy Thần Chung mãnh liệt đẩy lui Tiêu Thần mấy bước, rồi nở nụ cười toan tính mà bảo: "Ngươi thử nói ta nếu như hô to một câu ' Tiêu Thần ở chỗ này', sẽ phát sinh chuyện gì?"

Tiêu Thần sắc mặt đột nhiên biến đổi, giờ phút này thân tại Tu Chân Giới, không ít Đại tông phái đều hận hắn nhập cốt. Ở chỗ này có thể nói địch nhân vô số, nếu như để cho đông đảo Tu Chân Giả biết thân phận của hắn, chỉ sợ sẽ lập tức lọt vào vây sát. Hơn nữa còn thêm những dị tộc vương này . . . Kết cục có khả năng tưởng tượng .

Hắn định đưa ra quyết định phản hồi Tử Giả Thế Giới. Nhưng vào lúc này, Ngô Minh lui ra phía sau vài bước, nói: "Nếu như ngươi có thể cuốn lấy Hải Thần vương cùng Đại Địa Vương, ta tạm thời sẽ không tố giác thân phận của ngươi."

Tiêu Thần biến sắc, gia hỏa này lại biến hắn trở thành một con cờ, hắn nhanh chóng hiểu Ngô Minh muốn làm cái gì. Hắn đã biết được chuyện đối phương muốn thu thập toàn bộ Ngũ Hành thần hồn, đây là muốn lấy hắn làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Hải Thần vương cùng Đại Địa Vương, còn Ngô Minh tự mình từ bên cạnh tập sát.

"Ta phải có lợi, đối với ngươi cũng có ích." Ngô Minh nhàn nhạt cười lạnh, bóng dáng trong phút chốc biến mất.

Chấn động nơi này đã sớm kinh động vài tên dị tộc vương cường đại, Dạ Xoa Thiên Hậu, Đại Địa Vương, Hải Thần vương, Mã Ba Áo nối đuôi nhau xuất hiện.

Đối mặt mấy vị Chí Nhân Thiên vương, Tiêu Thần mặc dù đích thực vô địch trong cùng bậc thì cũng chỉ có kết quả bỏ mạng. Hắn không hề do dự nữa, định phát tán lực lượng toàn thân để phản hồi thế giới Tử Vong.

Nhưng vào lúc này lời Mã Ba Áo nói như là một chậu nước lạnh tưới trên đầu của hắn.

"Không nên mở tưởng đột nhiên biến mất, tại xứ sở Thiên Bi yểm trấn phong bế, ngay cả thật sự tồn tại lực lượng triệu hoán của thế giới nào đó thì ngươi cũng không cách nào chạy thoát."

"Ngươi đang nói cái gì?" Tiêu Thần mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong lòng rất giật mình.

"Lần trước Dạ Xoa Bán Tổ đuổi giết ngươi kết thúc thất bại. Sau khi Ngài cẩn thận suy tư thì phát hiện ngươi sở dĩ có thể chạy thoát, chỉ có một khả năng. Đó là lực lượng triệu hoán của một thế giới nào đó gia tăng ở trên người của ngươi." Mã Ba Áo cười gằn, nói tiếp: "Ngươi thực sự tưởng ngươi dẫn chúng ta tới Thiên Táng Cốc sao?"

Tiêu Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn mấy người.

"Ngươi muốn Phá Toái Hư Không tiến vào Trường Sinh Giới, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại tiến vào Tu Chân Giới, có biết vì sao?" Mã Ba Áo điệu bộ như đều nắm giữ mọi thứ.

Đại Địa Vương trên mặt mang một tia châm biếm, nhìn Tiêu Thần, nói: "Đó là chúng ta hợp lực mà làm."

Hải Thần vương cũng nở nụ cười lạnh, nói: "Chúng ta mặc dù thân tại Cửu Châu, nhưng đã nhận được tin tức, trong Thiên Táng Cốc hiện lên bóng dáng Thiên Bi. Vốn là muốn dẫn ngươi tới đây, không nghĩ so với chúng ta dã tâm của ngươi còn lớn hơn, muốn loại bỏ mọi người chúng ta ở chỗ này. Há biết gãi đúng chỗ ngứa, chính là điều chúng ta muốn thấy. Ngươi có khả năng thử một lần, xem có thể biến mất tại xứ sở Thiên Bi trấn phong hay không."

Nghe được lời ấy, Tiêu Thần im lặng một hồi. Không ngờ đối phương lại suy đoán ra cách thức hắn chạy trốn, hắn bị tính kế ngược lại.

"Boong "

Hoàng Thiên Thần Chung Bất diệt đột nhiên xuất hiện, hung hăng nện vào giữa lưng Hải Thần vương, làm hắn phun ngụm huyết lớn ngay tại chỗ, rồi bay về phía trước. Ngô Minh nhanh như tia chớp, điều khiển cho Thần Chung như hình với bóng. Hoàng kim thần quang sáng lạn ngút trời làm cả tòa cung điện đều hoàn toàn sáng rực. Tiếng chuông đinh tai nhức óc không dứt bên tai, sóng chuông liên tục oanh kích Hải Thần vương.

"Muốn chết!" Mấy vị Thiên vương giận dữ. Dạ Xoa Thiên Hậu tiến lên một bước, thần thông Kiếm Hỏa Phần Thiên quét ngang ra, ngọn lửa xanh vô tận hừng hực thiêu đốt, khắp cung điện nóng bỏng vô cùng. Nếu như không phải cung điện to lớn từ xưa có lực lượng Thiên Bi phong bế thì đã sớm bị nấu chảy. Cùng trong lúc đó cung điện to lớn bị trúng kiếm khí quét ngang, ngàn vạn đạo ánh sáng bắn về phía Ngô Minh.

Ngô Minh một kích thành công, giống như dính trên Hải Thần vương, liên tục oanh sát. Hắn muốn cứ như vậy đánh gục Hải Thần vương, lấy đi Thủy Hành thần hồn trong Ngũ Hành tinh hồn để hoàn thiện bảo thể bất diệt của mình.

Ngay cả là đối mặt thần thông Kiếm Hỏa Phần Thiên của Dạ Xoa Thiên Hậu , hắn cũng không không sợ chút nào. Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt lắc lư xuất hào quang mông lung che kín cho hắn, vô số đạo kiếm khí cùng ngọn lửa vô tận bị chắn ở bên ngoài.

Có Thần Chung này bên người, có thể nói lực phòng ngự của hắn là vô địch trong cùng bậc! Ngay cả là thần thông Vạn Pháp Bất Xâm của Dạ Xoa Thiên Hậu cũng không bằng.

Ngô Minh lấy Thần Chung hộ thể, điên cuồng oanh kích Hải Thần vương. Hắn tung ra thần thông mạnh nhất, quanh thân đều nở rộ hào quang. Đó là những món Linh Bảo, nhiều năm như vậy hắn cũng không biết đã luyện hóa bao nhiêu món báu vật, đến hiện nay chỉ còn thiếu Ngũ Hành tinh hồn. Nếu mà có thể nấu chảy vào thân thì liền đạt đến viên mãn .

Các loại pháp bảo với lực lượng đáng sợ từ thân thể Ngô Minh bạo phát ra, như cơn sóng mãnh liệt mênh mông đánh sâu vào Hải Thần vương, ngũ quang thập sắc, lóng lánh chói mắt.

Hải Thần vương thật sự bị thương nặng, hắn cũng không có võ thể hiếm thấy như Tiêu Thần vậy. Trong khoảnh khắc bị đánh lén liền bị trọng thương, hiện nay bị liên tục oanh sát, mặc dù dốc toàn lực chống cự nhưng phải chịu hết vết thương này đến vết thương khác.

Phía sau Dạ Xoa Thiên Hậu giận dữ, một kiếm ngang trời bổ vào Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt. Minh Hỏa phô thiên cái địa, chiến lực điên cuồng chém tới lập tức làm cho Ngô Minh cùng Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt bị đán bay đi ra ngoài. Có điều là Thần Chung phòng ngự vô song, Ngô Minh cũng không bị thương nên trong phút chốc lại nhằm phía Hải Thần vương, hoàn toàn là tư thế thừa dịp hắn bị thương để muốn mạng hắn.

Mà bên kia, Tiêu Thần đã sớm đại chiến chung một chỗ cùng Đại Địa Vương, Mã Ba Áo chờ dị tộc vương , lực lượng tăng lên tới cảnh giới cực hạn, hợp lại chiến các vị vương.

Giờ phút này, hắn đã không có đường lui, chỉ có phá vây đánh ra một con đường sống.

"Véo "

Tiếng Kiếm quang phá không truyền đến, vài thiếu nữ thanh xuân trang điểm đẹp đẽ khống chế Linh Bảo lọt vào trong đại điện này.

"Diệp Tĩnh tỷ nhất định sẽ đoạt lại Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt của Diệp gia chúng ta."

Bạch y thiếu nữ ở chính giữa gọi là Diệp Tĩnh, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, mang theo khí chất nhàn nhạt vượt khỏi đời thường.Nàng giống như ngọn lửa, như vị thần tiên từ ngoài bầu trời bắn một đạo kiếm quang về phía Ngô Minh.

Vào thời khắc mấu chốt sắp thu được Ngũ Hành thần hồn lại bị đại địch đánh tới, Ngô Minh lập tức nổi giận, quát: "Diệp Tĩnh,kẻ địch lớn hơn nữa của Diệp gia các ngươi đang ở đây."

Vài thiếu nữ bên cạnh cười nhạo nói: "Đừng nghĩ tới trì hoãn thời gian!"

Ngô Minh tuy là có Hoàng Thiên Thần Chung Bất Diệt hộ thân, nhưng đối mặt thế công điên cuồng của Dạ Xoa Thiên Hậu cũng đã phi thường chịu khổ sở. Giờ phút này lại gia nhập một Diệp Tĩnh sâu không lường được khiến cho thành quả đem hết toàn lực kích sát Hải Thần vương lập tức hóa thành hư ảo. Hắn quát to: "Chẳng lẽ các ngươi không muốn báo thù cho Tam Anh Thái Quân sao? Tiêu Thần năm đó chết mà sống lại , đang ở bên kia!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.