Lăng Tiêu Thiên Đình, cửa Trường Sinh Điện.
Chung Sơn mang theo quần thần đứng ở trước Trường Sinh Điện.
Trên quảng trường, còn đứng hơn trăm tên người áo bào đen. Người nàongười nấy mặc áo đen, che khuất khuôn mặt, cầm đầu là một người toànthân áo bào màu lam, ăn mặc cực kỳ chỉnh tề.
- Phụ thân, con đã trở lại!
Nam nhân áo bào lam quỳ với Chung Sơn, trong mắt chảy ra nước mắt kích động.
Quỳ xuống, dĩ nhiên chính là Đại Tranh Tam thái tử, Chung Huyền.
- Tốt, tốt, con ta trở về!
Chung Sơn đỡ Chung Huyền, ánh mắt ửng đỏ nói.
Đối với xưng hô, tại Đại Tranh, Chung Sơn chỉ có xung hô trẫm với thầndân, là vì uy nghi quân thần. Mà với Chung Huyền, đó là quan hệ phụ tử,Chung Huyền là Tam thái tử không giả, nhưng thân tình lớn hơn uy nghi,Chung Sơn tự nhiên sẽ không xưng trẫm.
Cũng với người bên ngoài Đại Tranh, bình thường Chung Sơn đều xưng hô ta với người khác, chỉ có hoàn toàn xé rách da mặt, mới xưng hô mình làtrẫm, dùng quân lâm chi thế coi rẻ.
Phụ tử gặp lại, lại cảm khái không thôi, tiểu thế giới bởi vì Long Mônđại hội, sinh ra hiểu lầm, nhưng Chung Sơn vẫn không trách Chung Huyền,thậm chí còn dặn con lớn nhất cũng không được trách, bởi vì Chung Sơncũng không bỏ được đứa con trai này.
Đối với người ngoài, Chung Sơn đều ân oán rõ ràng, dùng đức trả ơn, dùng oán báo oán. Nhưng đối với thân nhân, Chung Sơn có một cỗ hết sức chấpnhất.
Cho dù Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-bat-tu/2767798/quyen-12-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.