Chung Sơn, Vương Tĩnh Văn,Kim Bằng, Thi tiên sinh, Thiên lão, Hạo Mỹ Lệ, cùng với Tiểu Kim Long,một hàng sáu người một con rồng, tối ngày hôm sau liền xuất phát từ Lăng Tiêu Thiên Đình, thẳng hướng tây châu.
Bay đường dài, vĩnh viễn là khô khan, trên đường đi mọi người không còn ngừng lại, bởi vì Chung Sơn không chờ nổi.
Mặc dù trên đường đi Hạo Mỹ Lệ cực kỳ oán giận, nhưng tốc độ cũng khônggiảm xuống, cuối cùng mọi người bế quan trong đại điện, Kim Bằng mangtheo đại điện bắn vụt về hướng tây, ngẫu nhiên Kim Bằng nghỉ ngơi đổingười mang theo mọi người bay di.
Cuối cùng 10 năm sau, đã đến gần tây châu.
- Oa, chạy mệt chết, những năm qua cứ đi đường, ta muốn ói ra rồi!
Hạo Mỹ Lệ trực tiếp nói.
- Được rồi, nghỉ ngơi hai ngày lại tiếp tục đi!
Chung Sơn gật đầu.
Mọi người theo Chung Sơn dẫn đầu, bay tới một thành trì phàm gian.
Dù sao loài người cũng là động vật quần thể, ngoài một ít người tínhcách dị thường, đa số người thật lâu không gặp được đám đông, bỗng nhiên gặp được thật nhiều người thì tâm tình sẽ trở nên rất vui vẻ.
Mười năm điên cuồng đi đường, mọi người như nghẹn thật lâu, cho nênChung Sơn mới dẫn mọi người vào trong thành trì, trút bỏ phiền muộn tích tụ.
Về phần tìm tới một thành trì phàm gian, đó là xuất phát từ khiêm tốn,mục đích bây giờ là vì mau chạy tới Phượng Hoàng Cương Vực, cho nênkhông muốn gây rắc rối. Không phải Chung Sơn sợ gây chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-bat-tu/2767491/quyen-11-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.