Thủy Vô Ngân đang luyện binh và giải trừ quân bị.
Chung Sơn thì không ngừng nghiên cứu địa thế của bốn phía.
Chiến tranh? Không thể vội vàng. Đao không sắc không chặt được củi, binh không luyện không thể chiến đấu!
Vô Song Thành đã phát triển đâu vào đấy, đại quân của Chung Sơn cũng càng ngày càng lớn mạnh.
Trong hai ngày này, không biết Niệm Du Du đã chạy tới đâu. A Đại và Chích Hỏa cũng không có việc gì liên quan tới Chung Sơn nên Chung Sơn cũng có được khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
Mấy ngày nay ở phía nam Vô Song Thành xuất hiện một lão già hết sức yêu dị.
Lão già này mặc y bào đủ mọi màu sắc, mái tóc trắng, khuôn mặt trơn tuột, hai mắt sâu hút nhìn cực quỷ dị.
Lão giả tươi cười, lẩm bẩm:
- Lão tử muốn tìm người kế nghiệp, muốn thu một đồ đệ thế nhưng quá khó khăn. Đợi hơn mười năm rồi, còn phải tìm đồ vật giúp nàng nữa, thế nhưng rốt cuộc cũng đồng ý rồi!
Lão già tâm tình rất tốt, nghênh ngang đi về phía của Vô Song Thành.
Thị vệ cửa thành đã sớm phát hiện ta lão già quái dị này rồi, lập tức hai người thị vệ tiến lên nói:
- Người tới là người phương nào!
- Tiểu oa nhi cũng dám cản đường lão tử sao? Hôm nay tâm trạng lão tử tốt nên không tín toán với các ngươi, ta tới đây để tìm thành chủ của các ngươi, các ngươi gọi thành chủ tới gặp ta.
Lão già rất thẳn thắn nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-bat-tu/2765889/quyen-4-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.