Chung Sơn và liễu vô song đứng trên đỉnh đầu hỏa lang Tiểu Viêm, hướng về trong núi mà đi.
A Đại và Niệm Du Du bị Chung Sơn lưu lại Ngọc Hành Tông, ra nhiệm vụ cho A Đại, chính là trông chừng Niệm Du Du, đừng để nàng đi theo.
- Đại soái, thật có thành sao?
Liễu Vô Song nhăn mày hỏi.
- Yên tâm đi! Mang ta đi gặp Chích Hỏa là được rồi!
Chung Sơn nói.
- Được!
Liễu Vô Song gật đầu nói.
Hành tẩu giữa rừng núi, càng này càng nhìn thấy nhiều yêu lang, thân hình chúng càng lúc càng to lớn.
Chúng lang đã tập mãi thành quen với Liễu Vô Song, đối với Chung Sơn chỉ hơi chút kinh ngạc.
Tiến vào trong núi, rất nhanh đã đi tới dưới một ngọn núi lửa cực lớn, núi lửa khói phun lên cuồn cuộn, nhưng bốn phía hình như đã được xử lý qua, rất bằng phẳng, hơn nữa còn có một số kiến trúc, có điều khá thô ráp. Những kiến trúc đó rất lớn, là nơi cư trú cho một ít lang có địa vị cao.
Đứng ở chân núi, Chung Sơn nhìn lên miệng núi lửa to lớn kia.
- Đại soái đạo.
- Ừ.
Chung Sơn gật gật đầu.
Nơi này là chỗ nhiều lang nhất. Lúc Chung Sơn đi đến, có rất nhiều lang coi chừng hắn. Không biết đến cùng vì sao chí tôn lại tuyển trúng người này.
Chung Sơn nhảy từ trên đầu hỏa lang xuống, tìm đến một chỗ bằng phẳng.
- Thiên địa càn khôn, Tiên Tiên, đi ra đi/
Lòng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-sinh-bat-tu/2765884/quyen-4-chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.