Chương trước
Chương sau
Ngày thứ tám, bản thể của Chung Sơn đã bị lôi điện thấm đến ngày thứ tám.

Đại Côn Quốc, Chung Phủ Tuyên thành.

Chung Sơn bế quan trong một căn phòng, ở trước cửa phòng, Anh Lan đang đi qua đi lại không ngừng, cau mày nghe quản gia bẩm báo mọi chuyện.

- Nghe nói hoàng thất cùng với gia tộc đã triệu tập tám mươi vạn đại quân rồi phải không? Đến tám mươi vạn đại quân ư?

Anh Lan vô cùng ngưng trọng nói.

- Tám mươi vạn đại quân đã vây bốn phía Tuyên thành, dân chúng của Tuyên thành đang rất bàng hoàng.

Quản gia lo lắng nói.

- Bố trí phòng thủ của Tuyên thành thế nào?

Anh Lan hỏi.

- Tuyên thành hoàn toàn là thế lực của Chung phủ, bất kỳ binh sĩ nào cũng nghe theo sự điều khiển của Chung phủ, nhưng mà ở Tuyên thành chỉ có tám nghìn binh lính, mà lần này lại tới tám mươi vạn đại quân.

Quản gia bàng hoàng nói.

- Chúng thúc bá hiện tại bây giờ thế nào?

Anh Lan hỏi.

- Chư vị thiếu gia theo như chim bồ câu báo lại thì đã bị hai mươi ba thích khách đâm chết, hiện tại các thiếu gia ở bên ngoài cũng đã nhận được thông tri, bọn họ đều chú ý đến sự an toàn của mình. Tiểu thư có cần báo cho bọn họ trở về hay không? Nhưng mà ở bên ngoài đại quân vây chặt, chỉ sợ họ không dám.

Quản gia lo lắng nói.

- Thông tri, báo cho tất cả các vị thiếu gia quay về phòng ngự chống cường địch, bất kể thế nào, miễn là cô gia gia có thể xuất quan là có thể thay đổi càn khôn, nếu bây giờ mà bọn họ dám trở về thì mới xứng đáng là nghĩa tử của cô gia gia.

Anh Lan lạnh lẽo nói.

- Dân chúng trong thành hiện tại rất sợ hãi, bọn họ muốn trốn đi, làm sao bây giờ?

Quản gia lo lắng hỏi.

- Hừ, quản lý nghiêm toàn thành, cử ba nghìn tướng sĩ bốn phía tuần tra ra, ai châm ngòi khiến cho dân tâm trở nên loạn lạc thì chém ngay tại chỗ. Dân chúng trong thành chịu ơn cô gia gia, giờ phút này không cho phép ai rời khỏi thành, những người vào thành cũng phải kiêm tra chặt chẽ, trừ các vị thúc bá, ai cũng không cho vào.

Anh Lan vẻ mặt đầy sát khí nói.

Ở trước mặt Chung Sơn, Anh Lan xinh đẹp động lòng người nhưng khi gặp chuyện lớn, Anh Lan tựa như thay đổi thành một người khác, có thể thống lãnh trăm vạn đại quân.

- Dạ.

Quản gia đáp lời.

Tiểu thư quả nhiên rất giống lão gia, cũng không từ thủ đoạn chém giết nào.

- Còn nữa Bát Ngưu Nỗ cung phải sắp xếp đúng chỗ, cô gia gia đã sắp xếp từ trước phương vị của chúng, tất cả mọi người phải chuẩn bị chờ phân phó, phải có một tâm trạng tốt nhất chuẩn bị nghênh địch.

Anh Lan một lần nữa mở miệng nói.

- Dạ.

Quản gia gật đầu đáp.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Khai Dương tông, Khai Dương điện giờ phút này đệ tử đời thứ nhất bao gồm Thiên Tinh tử, Huyền Tâm tử, Cô Sương tử và một nữ tử khác. Nữ tử này có dáng vẻ của một phàm nhân ba ngươi tuổi, vô cùng xinh đẹp mỹ lệ.

Nhưng thanh ý nữ tử này khuôn mặt lại lộ ra vẻ tức giận, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Thiên Tinh tử, tựa như muốn giết chết Thiên Tinh tử ngay lập tức vậy.

Đối mặt với nữ tử thanh y này, thiên tinh tử lại không hề tỏ ra tức giận, mà lại lộ ra một vẻ hổ thẹn, mà Cô Sương tử ở bên cạnh thì lại tỏ ra mốt vẻ tức giận, Huyền Tâm tử thì cau mày, hiển nhiên vô cùng bất mãn đối với việc nữ tử chế ngạo tông chủ của mình.

Thanh ý nữ tử tức giận, chỉ vào mặt Thiên Tinh tử, vẻ mặt oán hận nói:

- Thiên Tinh tử, năm đó ngươi nói hay lắm mà, năm đó tỷ tỷ không nề hạ chuyện cha mẹ phản đối, thậm chí còn không thèm để ý đến cả gia tộc, đi theo ngươi, vậy tại sao ngươi lại phụ lòng tỷ tỷ? Vì sao tỷ tỷ chết, mà không phải là ngươi chết? Tại sao ngươi không bảo vệ tỷ tỷ, ngươi cho rằng ngươi biến thành một đạo sĩ thì có thể chuộc sai lầm với tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ không biết mắt mù thế nào mà lại nhìn trúng ngươi!

Nữ tử tức giận chỉ về phía Thiên Tinh tử, tựa như là muốn lập tức lấy mạng y.

Cô sương tử ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được.

- Đủ rồi, đã mười một ngày trôi qua, ngày nào ngươi cũng chế ngạo tông chủ, ngươi cảm thấy hay lăm sao? Tôn phu nhân chết, chính là do phu nhân nguyện ý, hài lòng vì tông chủ mà chết, ngươi tưởng tông chủ những năm nay sống tốt lắm hay sao? Tông chủ cố ý ư? nếu như không phải tôn phu nhân chết vì tông chủ, thì tông chủ có thể còn sống được không? Còn có thể nuôi lớn Thiên Linh Nhi không?

Cô Sương tử không nhịn được nói.

Nghe thấy Cô Sương tử nói như vậy, nữ tử áo xanh mở trừng hai mắt ra, một luồng khí uất nghẹn dâng tràn, nàng lộ ra một dáng vẻ tức giận.

- Sư muội, đừng mắng nàng ta, nàng mắng ta là đúng, ta mới là người nên chết thay cho thê tử ta mới đúng.

Khóe mắt Thiên Tinh tử bỗng nhiên từ từ chảy xuống hai dòng nước.

- Sư huynh, năm đó cũng không thể trách huynh, dù sao huynh cũng phải sống thật tốt để báo thù.

Huyền Tâm tử cũng khẽ mở miệng nói.

- Báo thù, báo thù như thế nào, ta ngay cả người đó là ai cũng không biết!

Thiên Tinh tử điên cuồng nói.

Thanh y nữ tử tức giận, nhìn chằm chèm về phía Thiên Tinh tử, thấy Thiên Tinh tử lộ dáng vẻ như vậy, trong lòng nàng biết cho dù có giết chết Thiên Tinh tử cũng vô ích. Nhưng cái chết của tỷ tỷ mình mấy năm trước đã xảy ra, vậy mà Thiên Tinh tử không báo tin cho gia tộc. Tỷ tỷ đem thân mình phó thác cho Thiên Tinh tử mà Thiên Tinh tử lại không bảo vệ được nàng.

- Ta hỏi ngươi, Linh Nhi đâu? Ngươi không bảo vệ tốt cho tỷ tỷ, tại sao lại để Linh Nhi đi ra ngoài? Lỡ nó gặp nguy hiểm thì làm sao đây?

Nữ tử áo xanh cả giận nói.

- Linh Nhi ta đã phó thác cho một người vô cùng đáng tin cậy, có hắn ở bên cạnh, Linh Nhi chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Thiên Tinh tử cất tiếng nói.

- Đáng tin ư? Tu vi của người đó thế nào? Là Thiên Sát ư?

Nữ tử thanh y lại hỏi.

- Không phải Thiên Sát mà là một đệ tử mới vào tông, đạt tới Tiên thiên tầng thứ ba.

Thiên Tinh tử nói.

- Tiên thiên tầng thứ ba? Tiên thiên tầng thứ ba mà nói là đáng tin cậy? Ngươi có quan tâm đến Thiên Linh Nhi hay không đó? Buồn cười, thật là buồn cười.

Thanh y nữ tử cười rộ lên.

- Ta nói Thiên Linh Nhi an toàn, chắc chắn sẽ an toàn.

Thiên Tinh tử đột nhiên cao giọng nói, tựa như là không nhịn được nữa, tựa như là đụng chạm đến vấn đề mấu chốt gì đó.

- Cha.

Ở bên ngoài điện bỗng nhiên truyền đến thanh âm kêu khóc của Thiên Linh Nhi, một tiếng này tiều tụy biết bao nhiêu, tuyệt vọng biết bao nhiêu.

Nghe thấy thanh âm này, Thiên Tinh tử liền cả kinh, y cũng không chào hỏi mọi người, nhanh chóng xông ra ngoài.

Tại sao lại như vậy? Tại sao Linh Nhi lại phát ra thanh âm này? Trung khí không đủ mới hư thoát như vậy.

Cô Sương tử và Huyền Tâm tử cũng vội vàng đi ra ngoài, mà thanh y nữ tử cũng ý thức được người vừa mới kêu là ai, lập tức lướt ra ngoài một cái.

Ở bên ngoài điện, Thiên Tinh tử nhìn thấy trước mắt là một người đầu tóc rối bù, khuôn mặt bẩn thỉu đang ở đó.

Trước lôi điện, Thiên Linh Nhi vì khóc nhiều quá nhiều cho nên dịch dung đã bị trôi đi rất nhiều, cả khuôn mặt nhìn vô cùng bẩn thỉu, không nhìn ra dáng vẻ của Thiên Linh Nhi xinh đẹp thường ngày.

Thiên Tinh tử nhìn thấy Thiên Linh Nhi thì kinh hoàng Thiên Linh Nhi tại sao lại trở nên khô kiệt chân nguyên như vậy? Tại sao lại như vậy?

Thiên Tinh tử ôm lấy Thiên Linh Nhi, đau lòng dùng chân nguyên của mình truyền vào trong thân thể của Thiên Linh Nhi, hơn nữa còn lấy ra một hạt đan dược đút vào trong miệng nàng.

Chung Sơn, Chung Sơn hắn đã xảy ra chuyện gì?

Nữ tử thanh y nhìn thấy Thiên Linh Nhi như vậy thì trong lòng cũng thầm xiết lại. Đây chính là con gái của tỷ tỷ sao? Trời ạ, tại sao Thiên Tinh tử lại để Thiên Linh Nhi như vậy.

Linh Nhi đẩy Thiên Tinh tử ra rồi nhanh chóng nói:

- Nhanh, nhanh đi cứu Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi vừa khóc vừa thảm thiết kêu lên, tựa như ăn một hạt đan dược sẽ tốn rất nhiều thời gian trì hoãn việc cứu Chung Sơn.

- Chung Sơn ư? Con ăn đan dược đi rồi từ từ nói.

Thiên Tinh tử lo lắng nói, con gái mình tại sao lại biến thành như vậy, tại sao lại thành ra như vậy?

- Không không, ăn cha mau tới Lôi Hỏa Sơn cứu Chung Sơn, cha nhanh cứu Chung Sơn đi, con van cha, cha hãy mau cứu Chung Sơn.

Thiên Linh Nhi không chịu uống thuốc, khẩn cầu nói.

- Được, con ở đây dưỡng thương cho thật, tốt, sư muội, muội chiếu cố cho Linh Nhi, ta đi tìm Chung Sơn.

Thiên Tinh tử không hề do dự nói, mặc kệ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn không muốn thấy con gái của mình đau lòng.

- Không, không được, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi, nếu như Chung Sơn chết con cũng không muốn sống nữa.

Linh Nhi khóc lóc nói.

Giờ khắc này bất kể là ai cũng biết tình thế rất nghiêm trọng, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng phải đi tới chỗ mà Thiên Linh Nhi nói.

- Đi.

Thiên Tinh tử ôm Linh Nhi bay khỏi Khai Dương tông.

Cô Sương tử và Huyền Tâm tử cũng bay theo.

Thanh y nữ tử thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng thầm ngạc nhiên, con gái của tỷ tỷ mình tại sao lại hoảng hốt như vậy?

Mọi người cùng nhau rời khỏi đại trận Khai Dương tông, đột nhiên nữ tử áo anh cất tiếng gọi:

- Thanh nhi.

- Ngâm…

Ở trên không trung đột nhiên truyền đến một âm thanh phá mây, sau đó, từ phía trên một chấm đen bay tới, trong nháy mắt đã bay tới trước mặt mọi người.

Thanh Loan, một thanh loan vô cùng lớn, dài trăm trượng, khổng lồ vô cùng, đúng là thanh loan mà đám người Chung Sơn khi tiến vào Bát Môn Kim Tỏa trận đã trông thấy.

- Mau đến đây, tốc độ của Thanh nhi nhanh hơn so với các ngươi.

Nữ tử thanh y kêu lên.

Thiên Tinh tử không hề dọ dự, nhanh chóng bước lên thân của Thanh loan.

- Thanh Nhi, chuyện này cấp tốc, đã làm phiền ngươi.

Nữ tử áo xanh nói.

- Ừ, yên tâm.

Thanh Loan cất tiếng nói.

Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Thiên Tinh tử, mọi người nhanh chóng đi về một phía.

Lúc này, Thiên Linh Nhi mới nhìn thấy nữ tử áo xanh, nhìn một lúc rồi khẽ nói:

- Là người
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.