Tầm mắt mọi người theo lời nói của Hoa Dao nhìn sang Thanh Nhược. Vì hôm nay là tết Trung thu, tứ thị nữ vốn phải đến theo Cẩm Nhan đều được nàng cho ở lại điện Vân Phượng đoàn tụ, chỉ dẫn theo một mình Thanh Nhược đến đây. Vì thế, người có thể hỏi lúc này cũng chỉ có Thanh Nhược. Nhưng Cẩm Lân nhìn trưởng nữ của Thanh gia đang ôm Cẩm Nhan, nhất thời cũng không biết phải mở miệng thế nào. Bởi vì thật sự là...có chút không tầm thường. Tuy ánh mắt Thanh Nhược nhìn Cẩm Nhan, nhưng lại dường như có hơi hoảng loạn. Ánh mắt ảm đạm, trống rỗng. Tầm mắt mọi người đều ở đặt trên người nàng, nhưng nàng lại dường như không hề hay biết, vẫn cúi đầu. Tay ôm Cẩm Nhan nắm thật chặt, chặt đến mức ống tay áo màu xanh nhạt cũng cũng bị nàng nắm đến nhăn nhúm lại. Thậm chí biểu cảm trên gương mặt cũng rất kỳ dị. Thoạt nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó lại có lộ rõ vẻ bất thường. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt. Thật giống như......giống như một hài tử hoang mang lo sợ rồi lại cố gắng tự trấn định. Nhìn thấy hình ảnh đó, Cẩm Lân không thể không liên tưởng như vậy. Hoa Dao không khỏi nhíu mày một cái. "Tiểu Thanh Nhược!" Thanh Nhược kinh ngạc nhìn ngẩng đầu lên nhìn về Hoa Dao, ánh mắt lại vẫn trống rỗng vô hồn. Hoa Dao thầm than thở một tiếng, thấy trên mặt Cẩm Lân và Bình An hầu Cẩm Kỳ đã có nghi ngờ, sợ Thanh Nhược không giữ được bí mật, vội vàng đi qua, kéo Cẩm Nhan từ trong lòng Thanh Nhược ra. Khi Hoa Dao đến kéo người, lúc này Thanh Nhược mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cũng trở nên khẩn trương hơn, đang muốn ôm chặt Cẩm Nhan, liền bị Hoa Dao đang đưa lưng về phía mọi người trợn mắt nhìn nàng một cái, đồng thời làm khẩu hình, không lên tiếng mà nói câu: nghe theo ta. Nhận thức được người đến cướp người là Hoa Dao, Thanh Nhược không thể không buông tay. Nhưng ánh mắt lại vẫn dõi theo trên người Cẩm Nhan, không nỡ rời đi. "Tiểu Thanh Nhược." Hoa Dao trực tiếp ngồi bên cạnh Thanh Nhược, lập lại câu hỏi vừa rồi một lần nữa, "Ngươi biết hôm nay Cẩm Nhan đã ăn gì không?" Thanh Nhược im lặng suy nghĩ một chút, mọi người lại tưởng rằng nàng lại thất thần, vừa mới mở miệng, giọng nói yếu ớt đã vang lên, yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi tan: "Bữa trưa, Cẩm......công chúa nói thời tiết quá nóng, không có khẩu vị gì, chỉ ăn chút măng và giá đỗ, cũng có ăn vài gắp rau xanh và đậu hủ; sau giờ ngọ, ta nấu chén canh hạt sen cho nàng giải nhiệt; rồi mãi cho đến trước cơm tối đều không ăn gì nữa." Hoa Dao gật đầu một cái, ý bảo đã hiểu. Nàng cúi đầu suy nghĩ. Cẩm Lân nhìn đến nóng ruột, nghe Thanh Nhược nói xong liền vội vàng nói: "Thế nào Hoa Dao, có chỗ nào không ổn sao?" Hoa Dao đang rất phiền, Cẩm Lân lại cứ ồn ào bên tai, nàng có chút không nhịn được, nhưng lại bận tâm bên cạnh đang có mặt người ngoài, chỉ đành phải nhẫn nại nói: "Ta chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc người kia hạ độc vào đâu. Nước Vô Quả nhất định phải cho vào nơi có nước mới được......" Một bên, Bình An hầu bỗng nhiên trầm mặt nói: "Canh hạt sen." Cẩm Lân kinh ngạc quay đầu nhìn Bình An hầu một cái, nhưng cũng lâm vào trầm tư. Đúng vậy, nghĩ lại hình như chỉ có canh hạt sen là khả nghi nhất...... "Không nên vội kết luận. Chờ hỏi lại người của điện Vân Phượng rồi nói tiếp." Hoa Dao thấy mũi dùi lại có xu hướng chỉ về Thanh Nhược, vội vàng giúp nàng nói chuyện. Một bên, Lệ phi lại mở miệng: "Theo ta thấy, nhất định là canh hạt sen rồi. Đầu tiên không nói ngự thiện phòng luôn luôn canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng khó lọt vào. Hơn nữa, bữa tiệc này chúng ta cũng đều ăn rồi, nếu là có chuyện như thế thì làm sao chỉ có một mình Trường Phượng công chúa trúng độc? Măng giá đỗ, rau xanh đầu hũ đều không dễ bỏ thuốc bằng canh hạt sen đúng không?" Thanh Nhược nghe vậy, sắc mặt càng lúc càng thêm tái mét, không còn một giọt máu. Cẩm Lân nhất thời có chút do dự bất quyết. Hoa Dao đang muốn phản bác, đã có giọng nói non nớt chen vào: "Thanh Nhược tỷ tỷ không phải người như vậy. Lệ phi nương nương nói chuyện hay nhìn người đều cay độc như thế sao?" Ngay cả Cẩm Viện cũng không chịu nổi lời lẽ quái gở, mỉa mai của Lệ phi, mà lên tiếng bảo vệ Thanh Nhược. Nàng loáng thoáng đoán được hoàng tỷ rất xem trọng Thanh Nhược tỷ tỷ. Hơn nữa qua những lần ở chung với nhau, nàng có thể cảm nhận được ý tốt của Thanh Nhược tỷ tỷ, và cũng không tin nàng sẽ hại hoàng tỷ. "Minh Châu công chúa còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác cũng là chuyện bình thường." Tuy trong lòng Lệ phi mất hứng, nhưng cũng biết hoàng thượng rất cưng chìu người hoàng muội này, vì vậy không muốn trở mặt với nàng. "Hừ." Cẩm Viện cũng không nể mặt nàng mà nghiêng đầu hừ một tiếng. "Tất cả im miệng cho ta!" Cẩm Lân tức giận hướng hai người gầm nhẹ, "Giờ đã là lúc nào rồi mà còn làm ồn ta!" Ngay lúc hắn đang nổi giận, cửa phòng liền được mở ra, Vĩnh Hỉ dẫn đầu bước nhanh vào điện, đi theo sau là bảy tám vị ngự y. "Làm gì mà chậm chạp như vậy! Mau tới xem Trường Phượng công chúa!" Cẩm Lân thấy ngự y cuối cùng cũng tới, vội vàng nói. Trên người mấy ngự y đều có mùi rượu, xem ra cũng đang ở thái y viện uống rượu ăn mừng, không ngờ đột nhiên lại bị gọi đến. Bởi vì vài người đã hơi say, nên Vĩnh Hỉ chỉ chọn mấy người còn tỉnh táo tới đây. Mọi người vừa nghe Trường Phượng công chúa xảy ra chuyện, đều kinh hãi đến mức rượu cũng tỉnh được mấy phần, không ngừng không nghỉ mà chạy đến. Mọi người đặt Cẩm Nhan lên chiếc gường nhỏ trong điện Long Tường, lần lượt từng ngự y đến bắt mạch, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm nghị, sau đó liền tụ lại nhỏ giọng thảo luận. Bình An hầu phái người đưa phu nhân và hài tử về phủ, dù sao cũng không giúp được gì, huống chi thê tử còn đang mang thai. Bản thân thì lưu lại. Lúc này, dĩ nhiên không thể bỏ mặc hoàng muội mà trở về. "Cuối cùng là thế nào? Các ngươi thảo luận xong chưa?" Cẩm Lân chờ đến có chút không nhịn được, thúc giục. Cẩm Kỳ vỗ vai Cẩm Lân, ý bảo hắn bình tĩnh đừng nóng vội. Những ngự y kia bị hoàng thượng quát lên một tiếng như vậy, sắc mặt lại ảm đạm mấy phần, một người hơi trẻ tuổi trong đó lẩm bẩm nói: "Công chúa...công chúa...trúng độc khá nặng......" "Sau đó thì sao?" "Vừa rồi Hoa Dao cô nương xuống châm, tạm thời dừng lại độc tố lan đến tim và não, nhưng...cũng kéo không quá ba ngày......" Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều xanh mét. Nhất thời, dường như ngay cả hô hấp cũng đều dừng lại. Thân thể Thanh Nhược lảo đảo. Một bên, Hoa Dao đã sớm chú ý đến phản ứng của Thanh Nhược, vội vàng đưa tay đở nàng, đồng thời khẽ thở dài. "Nói......nói bậy......" Trong bầu không khí tĩnh lặng đó đột nhiên vang lên giọng nói nhỏ nhẹ tựa như u hồn. Ánh mắt mọi người nhìn sang, Thanh Nhược lại tựa như chẳng hề hay biết, chỉ nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường, nhỏ giọng nói: "Công chúa lợi hại như thế......làm sao có thể như vậy?" Các ngự y xấu hổ cúi đầu. "Có phương pháp gì có thể trị hết?" Cẩm Lân hỏi. "Trong ba ngày, phải uống được thuốc giải." "Ta mặc kệ." Cẩm Lân đen mặt nói, "Các ngươi phải chữa khỏi cho hoàng tỷ. Nếu không......các ngươi đều phải chôn theo Trường Phượng công chúa." "Hoàng thượng! Xin đừng vì kích động nhất thời mà làm liên lụy người khác." Bình An hầu thấy Cẩm Lân tức giận trị tội, vội vàng khuyên nhủ, "Nếu hoàng muội có tỉnh, chắc chắc cũng sẽ không nguyện ý thấy tình cảnh như thế. Chuyện cấp bách hiện giờ, chính là tìm cách chữa trị trước đã." Cẩm Lân nắm chặt quả đấm, lại đưa ánh mắt đàn áp nhìn về phía các ngự y: "Có nghe hay không!" "Dạ, hoàng thượng." Nhất định đêm nay sẽ là một đêm không yên bình. Bốn người Bạch Phong đang vui vẻ uống rượu ngắm trăng ở trong sân của điện Vân Phượng. Bốn người đã rất lâu không được ngồi quây quần bên nhau ăn cơm như vậy, nên rất hào hứng, kể cho nhau nghe những chuyện vụn vặt của mình. Lúc này, Xích Điện nói bản thân đã học được cách làm thơ, cũng không quên khoe khoang thử làm mấy bài, nhưng câu từ lộn xộn, từ không đối với văn, làm cho mọi người đều phá lên cười. Trong lúc đang vui cười, tầm mắt Tử Lôi âm thầm rơi vào Bạch Phong đang có chút thẫn thờ. Mặc dù không rõ ràng, nhưng từ trước đến giờ Bạch Phong luôn làm việc ổn định bình tĩnh, rất ít người có thể nhìn ra cảm xúc thật của nàng. Nhưng Tử Lôi đã quen với công việc tình báo, nên từ lâu nàng đã luyện được một đôi mắt sáng suốt. Mặc dù Bạch Phong cười nói như thế nào đi nữa nàng vẫn có thể phát hiện đối phương có một chút mất tập trung. Ngoài ra nàng còn nhìn thấy vẻ tịch mịch thoáng qua của Mặc Vũ. Người thứ hai, nàng dĩ nhiên hiểu được, chắc chắn là có liên quan đến đoạn tình cảm trong lòng nàng, lại đúng lúc đến ngày lễ đoàn viên, nàng nhớ đến người khác cũng là hợp tình hợp lý, vì vậy Tử Lôi cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy. Nhưng vẻ lơ đãng của Bạch Phong mới khiến người ta có chút kinh ngạc. Khóe môi khẽ nhếch, tựa như đang cười, nhưng đáy mắt lại thoáng qua vẻ bất an. Cùng với tay phải thỉnh thoảng sẽ vô thức hơi nắm chặt, hoặc là trong lúc mọi người mời rượu, tầm mắt sẽ thoáng lệch hướng. Tử Lôi không khỏi có chút tự giễu. Quả nhiên là, thật sự không đổi được thói quen sát ngôn quan sắc* hay sao, ngay cả khi ở chung với mấy tỷ muội cũng là như vậy. [Sát ngôn quan sắc: xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà rõ được lòng người.] Khi bốn người đang vui mừng náo nhiệt, trong sân lại có người xông vào. Bạch Phong nghe được tiếng động, bỗng nhiên nghiêng đầu. Cùng lúc đó, Cẩm Lân mặc hoàng bào xuất hiện ở trước mắt mọi người. Đi theo phía sau là nhóm người Thanh Nhược, cùng với Cẩm Nhan đã trúng độc hôn mê nằm trên cán được thị vệ khiêng đến. "Sao vậy?" Vừa lên tiếng, Bạch Phong mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn. "Hoàng tỷ bị ám toán." Giọng nói trầm thấp của Cẩm Lân vang lên, đồng thời căn dặn bốn thị vệ khiêng Cẩm Nhan: "Cẩn thận đưa Trường Phượng công chúa vào phòng đi, nhớ, nhẹ tay nhẹ chân một chút cho ta!" Khi Cẩm Nhan được khiêng ngang qua nhóm người Bạch Phong, vẻ mặt bốn người đều biến đổi. Dưới ánh trăng sáng tỏ, sắc mặt xanh xao của Cẩm Nhan lướt qua trước mắt bốn người. "Công......công chúa người......làm sao sẽ......" Xích Điện còn nhỏ, nói chuyện cũng mang theo nức nở, chỉ nhìn Cẩm Nhan một cái, liền không nhịn được mà khóc lên. Mặc Vũ đứng bên cạnh, lặng lẽ ôm lấy Xích Điện, mặc cho nàng vùi mặt vào lòng mình mà khóc nức nở. Sắc mặt Cẩm Lân cũng vô cùng không tốt, nói: "Ngoài việc mang hoàng tỷ đến đây, ta còn muốn điều tra chuyện hạ độc. Bữa trưa là ai phụ trách?" "Bẩm hoàng thượng, là ta." Bạch Phong đang nhìn về phía Cẩm Nhan được đưa vào phòng. Nghe được câu hỏi, nàng chuyển lại tầm mắt, cúi đầu nói. "Rất tốt. Vậy bữa trưa của công chúa là ngươi đích thân giám sát, chắc chắn không qua tay người khác chứ?" "Tuyệt đối không. Gần đây xảy ra quá nhiều sự cố, nên ta rất chú ý, bữa ăn hàng ngày của công chúa đều được thẩm tra cẩn thận rồi mới dám trình lên." Bạch Phong cung kính đáp. "Không phải là nàng." Một bên, Bình An hầu bỗng nhiên nói, "Nếu bữa trưa có vấn đề, vậy Thanh Nhược cô nương......chắc chắn cũng ăn rồi." Ngoại trừ tứ thị nữ nhất thời nghe chưa hiểu lời của Cẩm Kỳ, những người còn lại đều phản ứng kịp. Nếu mọi người đều đã ăn bữa trưa, mà Thanh Nhược cũng đã ngửi được hương, vậy thì trúng độc không chỉ có một mình Cẩm Nhan. Mặt Hoa Dao tất nhiên liền biến sắc, cố chấp nói: "Làm sao các ngươi biết món ăn mà công chúa ăn thì Thanh Nhược cũng nhất định đã ăn đây? Có thể đúng lúc là nàng không chạm đến." Tầm mắt Cẩm Lân nhìn về Thanh Nhược. "Thanh Nhược cô nương, ngươi......" Không đợi Cẩm Lân nói xong, Thanh Nhược đã ngơ ngác mở miệng: "Ta đều đã ăn hết rồi." Dừng một chút, nàng lập lại, "Công chúa ăn những món kia, ta cũng đã ăn rồi." Lời nói giống như mất hồn. Hoa Dao vốn còn muốn vì Thanh Nhược phản bác nhưng lời cũng đã nghẹn ở cổ họng. Nàng giận đến giậm chân một cái, trợn mắt nhìn Thanh Nhược. Thanh Nhược cũng không để ý tới, vẫn cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cả người giống như bị mất hồn, suy sụp đứng ở nơi đó. Cẩm Lân chuyển ánh mắt nhìn về Thanh Nhược lần nữa, thần sắc uy nghiêm, lời nói mạnh mẽ. "Người đâu, giam ThanhNhược cô nương vào đại lao. Canh giữ nghiêm ngặt, không được để xảy ra sai lầm!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]