Thời gian chơi đùa cùng nhau trôi qua rất nhanh, mặt trời đã lên cao ở đằng đông, ngày cũng dần dần chuyển sang trưa, cảm giác mát mẻ lúc bình minh đã bị ánh mặt trời bức lui đến không còn sót lại chút gì, chỉ có ánh nắng thiêu đốt rọi vào trên người cả hai. Lúc quay đầu, nhìn thấy trên gương mặt bình tĩnh của Thanh Linh hơi thấm mồ hôi, trên trán mơ hồ lóe sáng, lấp lánh long lanh chiếu lên khuôn mặt mang khí chất thanh thoát kia, Cẩm Viện lại cảm thấy có cảm giác gần gũi mà không thể diễn tả bằng lời. Cẩm Viện nhìn chăm chú đến mức lời đang nói cũng ngừng nửa chừng. Thanh Linh thì nghe câu được câu mất. Bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc ríu rít kể những chuyện hết sức vụn vặt trong ngày thường, cứ như hận không thể đem hết những chuyện đó đặt trước mắt để mình nhìn cho rõ. Qua một hồi, bên tai bỗng nhiên lại cảm thấy yên tĩnh, còn đang nghi hoặc, trước mắt lại xuất hiện một chiếc khăn gấm màu vàng nhạt, phía trên hình như thêu hình một đóa hoa, đường may có chút không dám để cho người ta khen tặng, vì vậy nhất thời nàng cũng không thể xác định rõ đó là hình gì. "Này. Ngươi cũng chảy mồ hôi rồi. Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát?" Thanh Linh cũng không lập tức đón nhận, chỉ theo bản năng nhìn về cánh tay kia bởi vì động tác đưa lên mà lộ ra một đoạn trắng ngần, quả thật rất xinh xắn. Dời tầm mắt lên chút nữa, nàng liền nhìn thấy khóe môi Cẩm Viện mang cười nhìn mình. "Này, cầm mau." Cẩm Viện thấy Thanh Linh ngẩng đầu nhìn mình, giục một tiếng, sau đó tự động nhét khăn gấm vào tay Thanh Linh. Lòng bàn tay hơi thấm mồ hôi của Thanh Linh vô tình chạm được ngón tay của Cẩm Viện khi nàng đưa khăn gấm qua, ngón tay mang theo cảm giác mát lạnh cùng lòng bàn tay nóng ran tạo nên sự chênh lệch rõ ràng. Có lẽ vì sự chú ý bị động tác đụng chạm lẫn nhau này thu hút nên nàng cũng quên mất cả việc cự tuyệt. Khi lấy lại tinh thần, đối phương đã thu tay về, nếu mình lại từ chối nữa, thì cũng không thích hợp lắm. Thanh Linh đành phải thuận thế lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm kinh ngạc, hình như thể chất của Cẩm Viện có chút thiên hàn, vẫn luôn mát lạnh ngay cả trong ngày hè oi bức này. Sau khi lau mồ hôi xong, Thanh Linh dừng một chút, vẫn là đem khăn gấm thu vào tay áo của mình, giải thích: "Khăn gấm dính mồ hôi, chờ ta giặt sạch rồi trả lại cho ngươi." Cẩm Viện cười hì hì, lắc đầu nói: "Không sao, không sao, ngươi cứ giữ lấy, ta không dễ chảy mồ hôi, dù sao cũng chưa dùng qua. Đây là lần đầu tiên ta thêu đó! Lợi hại không?" Ánh mắt của Thanh Linh hơi dừng một chút, mới từ tốn mở miệng nói: "Ồ? Không biết phía trên công chúa thêu hoa gì? Đẹp đến mức quá mông lung, Thanh Linh mắt kém, mong rằng công chúa chỉ giáo cho." "Đáng ghét." Cẩm Viện liếc Thanh Linh một cái, nhưng cũng không tức giận, mà còn tận tình giải thích: "Ta thêu là quân tử lan." Vẻ mặt Thanh Linh hơi rung động, hoa mình thích nhất cũng là hoa lan, không ngờ nha đầu bướng bỉnh trước mắt này lại cũng biết thưởng thức quân tử lan. Có điều, nhìn hình dạng phía trên cũng có mấy phần giống quân tử lan. Tiếng nói Cẩm Viện vừa dứt, sau lưng liền truyền tới một giọng nói nhàn nhạt: "Từ lúc nào mà muội thích thêu quân tử lan vậy? Không, phải là hỏi, từ lúc nào mà muội thích thêu vậy?" Hai người nghe vậy đều quay đầu lại. "Hoàng tỷ! Tỷ lại bêu xấu muội!" Cẩm Viện giậm chân, khóe mắt liếc Thanh Linh một cái, dưới chân thì như một làn khói chạy đến bên cạnh Cẩm Nhan, cúi đầu ngoan ngoãn đứng đó. "Ta chỉ muốn nói, sao muội lại lừa gạt nữ nhi người ta như thế, Thanh phu nhân đến tìm người rồi." Cẩm Nhan nhỏ giọng thuận miệng quở trách vài câu, cũng liền bỏ qua cho nàng. Ngẩng đầu nhìn Thanh Linh đang chầm chậm đi tới, hơi gật đầu tỏ ý. "Xin vấn an công chúa." Thanh Linh hơi cúi người, giọng nói không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh. "Bên ngoài không cần câu lễ." Cẩm Nhan có chút ý vị thăm dò nhìn nữ hài mang đầy trên người phong độ của người trí thức trước mặt. Nàng quá hiểu rõ muội muội của mình, người mà có thể khiến nàng nhớ kỹ như thế, tất nhiên phải có cái gì đặc biệt hấp dẫn. Nếu không, đối với một người mà chẳng bao giờ thèm quan tâm đến người khác như muội muội thì tại sao lại luôn nhớ đến nữ hài trước mắt này. Tuy ngày thường cũng gặp mặt vài lần, nhưng điều khiến Cẩm Nhan chú ý Thanh Linh nhiều hơn là vì nàng là muội muội của Thanh Nhược. Nhưng bây giờ nhìn lại, quả thật có chút thú vị cho dù không có tầng quan hệ kia. Lúc nói chuyện, Thanh Linh đã đi tới bên cạnh Thẩm Vân, nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ. Thẩm Vân thấy đã tìm được Thanh Linh, quay đầu nhìn về Cẩm Nhan nói cám ơn: "Cảm tạ công chúa đã giúp đỡ, trời không còn sớm nữa, ta cũng phải mang theo Linh nhi trở về phủ." "Đừng khách khí, Minh Châu công chúa ham chơi, nói dối, ta trở về sẽ dạy dỗ nàng thật nghiêm." "Minh Châu công chúa chỉ là tính tình trẻ con thôi, lại quý mến Linh nhi, xem nàng là bạn tốt, đây là phúc của Linh nhi, mong rằng công chúa cũng đừng làm khó Minh Châu công chúa." Thẩm Vân thấu tình đạt lý nói, quay đầu vỗ vỗ Thanh Linh, "Linh nhi, chào tạm biệt tỷ tỷ và hai vị công chúa đi con." Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu cười với ba người, giọng nói nhẹ nhàng: "Tỷ tỷ, lần sau Linh nhi sẽ vào cung thăm tỷ. Hai vị công chúa, Thanh Linh cùng mẫu thân cáo từ trước." Cẩm Viện ở sau lưng Cẩm Nhan cướp lời: "Thanh Linh, ngươi nhớ vào cung sớm sớm nha, có thể ở lại vài ngày, bồi...bồi Thanh Nhược tỷ tỷ." Mọi người nghe vậy đều mỉm cười. Nhóm người Cẩm Nhan cũng không lập tức rời đi, mà vẫn đứng nhìn cho đến khi hình bóng hai mẹ con Thẩm Vân hoàn toàn biến mất ở nơi xa. Lúc này, Cẩm Nhan mới vỗ vỗ Thanh Nhược nói: "Được rồi, sẽ không ly biệt quá lâu đâu, khi nào ngươi nhớ nhà thì cứ trở về ở mấy ngày. Bây giờ chúng ta đi dùng bữa trưa trước. Cơm chay ở Hưng Thiện Tự rất ngon, Nhược nhi chắc chắn sẽ rất thích." Thanh Nhược gật đầu một cái, thu lại tầm mắt nhưng vẫn lưu luyến không nguôi. Cẩm Viện cũng vừa thu lại tầm mắt, lúc vô tình ngẩng đầu, mới chú ý tới sắc mặt của Thanh Nhược có chút tái nhợt, hốc mắt lại hồng hồng, nhất thời kinh ngạc nói: "Thanh Nhược tỷ tỷ, sao tỷ lại......" Lời còn chưa dứt, tay của Cẩm Nhan đã âm thầm đặt lên vai của nàng, thông minh như nàng, lập tức phản ứng kịp, rất nhanh sửa lại miệng, "A, tỷ làm sao vậy? Không thoải mái sao?" "Không sao, khi nãy ta có chút không thoải mái, bây giờ đã tốt hơn nhiều." Thanh Nhược mở miệng nói, giọng nói cũng hơi khàn khàn, gương mặt có vẻ mệt mỏi. "Ừm. Thanh Nhược tỷ tỷ nhớ cố gắng chú ý thân thể." Cẩm Viện thuận miệng nói, khóe mắt liếc về phía Cẩm Nhan, trên mặt hiện lên vẻ tranh công. Cẩm Nhan vỗ nhẹ vai của Cẩm Viện, rồi mới chuyển qua cúi đầu nói với Thanh Nhược: "Chờ dùng cơm xong rồi theo ta vào phòng nghỉ ngơi chốc lát. Buổi sáng trời nóng, đợi đến buổi tối mát hơn, chúng ta sẽ đi dạo, cũng nhân tiện cho ngươi nghỉ ngơi một chút." Thanh Nhược gật đầu một cái, đồng ý. Hưng Thiện Tự làm cơm quả thật không tệ, thanh đạm nhưng vẫn không mất mùi vị, món ăn lại phong phú, nhưng cả một bữa cơm như thế, lại hầu như chẳng động đũa bao nhiêu. Thanh Nhược vừa nói chuyện với Thẩm Vân xong, trong lòng vẫn còn khó chịu. Cẩm Nhan thấy Thanh Nhược như thế, tự nhiên cũng ăn không ngon miệng, chỉ tỉ mỉ chọn mấy món ngon, gắp vào chén Thanh Nhược. Vẻ mặt Thanh Nhược có chút ngơ ngác, nhưng không muốn Cẩm Nhan lo lắng, nên nàng gắp cái gì, thì ăn cái đó, nếu trong chén không có thức ăn, cũng chỉ thản nhiên ăn cơm trắng. Chỉ chốc lát, Cẩm Nhan liền ngăn lại Thanh Nhược, nói bản thân đã ăn xong muốn về phòng nghỉ ngơi trước, hỏi Thanh Nhược đã no hay chưa. Tất nhiên Thanh Nhược gật đầu. Nàng vốn chẳng có tâm tư gì dùng bữa. Như vậy, hai người liền rời bàn đi trước. Cẩm Viện không thích thức ăn chay, dù cho có nấu đến mỹ vị như thế nào, nhưng cũng rất ít hứng thú, động mấy đũa liền ngừng tay, trong lòng âm thầm dự định đợi lát nữa phái ám vệ đến "Phúc Mãn Lâu" mua về khiếu hoa kê*, vịt quay, còn có thịt hầm, đến buổi chiều nàng sẽ từ từ thưởng thức. Nghĩ đến điều đó, đối với cả bàn thức ăn chay này, nàng lại càng không có hứng thú. Thấy Cẩm Nhan và Thanh Nhược rời bàn, nàng cũng theo sát hai người rời đi. [Khiếu hoa kê: là tên món ăn, món này hình như gà ăn xin]. Mặc Vũ và Xích Điện rất bất đắc dĩ nhìn món ngon đầy bàn, không khỏi cảm thấy áp lực quá lớn. "Thanh Nhược tỷ tỷ không vui sao?" Xích Điện lắc chân, trong khi dùng cơm vẫn không quên hỏi Mặc Vũ. "Có lẽ vậy." Mặc Vũ theo bản năng liếc về phía cửa, nơi mà hai người vừa bước ra, rồi lại cúi đầu yên lặng dùng cơm. "Sau khi từ Tô Châu trở lại, Mặc Vũ tỷ tỷ cũng hình như không được vui vẻ mấy." Xích Điện lại nói. Tay của Mặc Vũ dừng một chút, rồi mới khôi phục động tác lần nữa, giọng nói lại có chút mờ ảo như có như không. "Nào có." "Có. Kể từ khi hai tỷ từ Tô Châu trở lại, Xích nhi đã không còn thấy Mặc Vũ tỷ tỷ cười nữa. Ngay cả Bạch Phong tỷ tỷ cũng từng nhìn bóng lưng của Mặc Vũ tỷ tỷ mà thở dài, chỉ là Mặc Vũ tỷ tỷ không thấy mà thôi. Xích nhi vô tình thấy được, lúc đó trên mặt Bạch Phong tỷ tỷ, a, vẻ mặt có chút kỳ lạ." Xích Điện thành thực hỏi, "Vì sao Mặc Vũ tỷ tỷ lại không vui?" Cuối cùng, Mặc Vũ cũng không gắp thức ăn nữa, tay cầm đũa cũng ngừng lại, cả người có chút xuất thần. Thì ra đã lâu như vậy không cười sao? "Mặc Vũ tỷ tỷ?" Giọng nói véo von của Xích Điện kêu Mặc Vũ trở về lần nữa. Mặc Vũ nhẹ nhàng đặt đôi đũa lại trên chén. "Tỷ no rồi. Xích nhi cứ ăn từ từ, tỷ ra ngoài sắp xếp ám vệ bảo vệ gian phòng của công chúa." Nói xong, nàng liền đứng lên. Đang định cất bước, vạt áo lại bị một bàn tay nhỏ bé níu lại. "Mặc Vũ tỷ tỷ, Xích nhi đã nói sai sao?" Xích Điện ngước đầu, nghiêm túc nhìn Mặc Vũ nói. Vẻ mặt có chút khẩn trương. "Tất nhiên không phải. Xích nhi không nên suy nghĩ nhiều." Mặc Vũ mỉm cười xoa đầu Xích Điện một cái. "Mặc Vũ tỷ tỷ, mặc dù tỷ cười, nhưng Xích nhi lại luôn cảm thấy tỷ không cười. Cảm giác......" Xích Điện nghiêm túc cân nhắc một hồi, mới chỉ ngực của mình nói, "Cảm giác nơi này của Mặc Vũ tỷ tỷ rất khó chịu, không giống tỷ trước đây một chút nào." Thần sắc Mặc Vũ có chút kinh ngạc. Dưới ánh nhìn chăm chú thơ ngây của Xích Điện, trái tim bỗng nhiên hơi nhói đau, tựa như cảm giác khó chịu như bị kim châm vào lồng ngực trong cái đêm không ngủ ấy. "Mặc Vũ tỷ tỷ, vì sao không vui vậy?" Xích Điện hỏi lại lần nữa, vẻ mặt ân cần. Nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Mặc Vũ tỷ tỷ, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, còn có đau lòng. Có phải lúc ấy Bạch Phong tỷ tỷ cũng là đau lòng hay không? "Có lẽ cũng giống như Thanh Nhược tỷ tỷ." Ánh mắt của Mặc Vũ nhìn về phía cửa lần nữa. Nhưng tiêu cự có chút rời rạc. Tất cả là vì những tình cảm khó mà khống chế kia, đã xảy ra thì không thể ngăn cản, nhưng nàng biết như thế là không đúng, không nên để nó phát sinh. Bọn chúng từng chút chút bám rễ, rồi đâm chồi nảy lộc ở trong lòng. Nhưng bởi vì không thể nói ra mà trở nên mịt mờ, chỉ có thể một mình kìm nén áp lực do bí mật này mang lại và đấu tranh từng ngày để không phải hãm vào quá sâu. Xích Điện cảm thấy Mặc Vũ tỷ tỷ dường như không phải đang nhìn cánh cửa kia, mà đang nhìn về một nơi xa hơn. Trong đôi mắt kia có thứ mà bây giờ nàng không thể hiểu, vật đó quá nặng nề mà hiện tại nàng không cách nào chịu đựng. "Được rồi, tỷ ra ngoài trước. Xích nhi vẫn còn đang lớn, nhớ ăn nhiều một chút." Khi nhìn lại Xích Điện lần nữa, ánh mắt của Mặc Vũ đã khôi phục bình thường. "Vâng." Xích Điện theo bản năng gật đầu một cái, nhìn Mặc Vũ bước ra cửa. Không biết tại sao, trong nháy mắt đó, Xích Điện còn tưởng rằng Mặc Vũ tỷ tỷ sẽ ngã xuống. Tại thời khắc mở cửa ấy, thân ảnh thẳng tắp kia dường như đang run rẩy. Nhưng mà chỉ thoáng một cái, bước chân của Mặc Vũ tỷ tỷ lại vẫn trầm ổn mà đi ra ngoài. Có lẽ là mình ảo giác mà thôi. Xích Điện suy nghĩ một chút, rồi cầm đũa lên. Ừm. Món ăn trong chùa quả thật không tệ, nấu không thua gì ngự trù. Đáng tiếc, chỉ có một mình nàng ăn. Xích Điện nháy mắt mấy cái, đáy mắt hiện lên vẻ không buồn không lo của trẻ thơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]