Chương trước
Chương sau
Hôm đó, sau khi Cẩm Lân hạ triều, nghĩ đến đã lâu không thấy Hoa Dao kể từ lúc nàng trở về từ Tô Châu, trong lòng nhớ nhung, chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền nói với Vĩnh Hỉ đứng bên cạnh: "Bãi giá đến điện Tẫn Hoan."
Vẫn là hương thơm nồng nặc, trong ngày hè oi bức lại càng phát tán khắp nơi. Tuy các thị vệ võ công cao cường, nhưng cũng phải vận công điều tức mới có thể đưa hoàng thượng vào sân, chỉ sợ bản thân hơi sơ ý một chút sẽ bị mùi hoa làm cho hôn mê bất tỉnh, ngã lên người hoàng thượng. Vậy mà khóe môi của Cẩm Lân lại có một chút bất đắc dĩ và dung túng, đối với chuyện này lại không có bất kỳ oán giận nào, trái lại, nếu nhìn kỹ, sẽ không khó nhận thấy sự vui vẻ trong đáy mắt của Cẩm Lân.
Trong sân vẫn như thường lệ không có một bóng người, Cẩm Lân xuống kiệu ở đại sảnh, chỉ để Vĩnh Hỉ cùng đi vào, phái các thị vệ trở lại ngoài sân.
Cẩm Lân ngậm cười, đẩy cửa vào.
Nha hoàn trong điện cũng không kinh ngạc trước sự xuất hiện của hoàng thượng, tựa hồ cũng đã quen với việc hắn đích thân tới đây, vì vậy chỉ hành lễ, vẻ mặt cung kính bình tĩnh.
"Hoa Dao cô nương đâu?" Vĩnh Hỉ đứng sau lưng hoàng thượng, thay Cẩm Lân mở miệng hỏi một thị nữ trong đó.
"Hoa Dao cô nương còn đang ngủ, thường thì giờ Tỵ mới dậy." (giờ Ty: 9 giờ đến 11 giờ sáng)
"Vẫn còn ngủ nướng sao." Cẩm Lân cười thầm, ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hỉ nói, "Theo Trẫm đi qua đó thôi."
"Vâng, hoàng thượng."
Khi hai người xoay người rời đi, lúc này sự bình tĩnh trên gương mặt của thị nữ kia mới hơi có chút hốt hoảng, cau mày, dặn dò những người bên cạnh, rồi lập tức rẽ qua một hướng khác.
Nàng nhất định phải chạy tới phòng ngủ của cô nương trước hoàng thượng để thông báo. Nếu không...... không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên Hoa Dao không biết được tình hình bên ngoài, nàng hiện giờ vẫn đang say giấc nồng đúng như lời mà nha hoàn kia đã nói. Có điều chuyện mà nha hoàn muốn che giấu chính là, giờ phút này cả người nàng đản lộ, đầu vai mượt mà hiện ra đầy xuân sắc dưới ánh mặt trời, một cánh tay trắng nõn duỗi ra ngoài chăn, khoác lên một thân thể trần truồng khác. Thân thể cả hai nằm sát vào nhau, trên nền đất trắng tinh, các loại áo bào quấn chung một chỗ, mà trong đó một chiếc áo yếm xinh xắn lại vắt lên đôi ủng màu đen, từ trên cao nhìn xuống một đống bừa bộn kia. Trên bàn, một trong hai chén rượu đã nghiêng đổ, vệt nước dọc theo chén chậm rãi kéo dài đến cạnh bàn, giường chiếu tán loạn, cảnh tượng bên trong khiến cho ai thấy được cũng đều phải đỏ mặt. Đây hết thảy đều tỏ tõ một sự thực mà không cần nói cũng biết.
Tối qua, Hoa Dao cứ lôi kéo Ninh Ảnh Chi, bận rộn đến tận canh ba mới ngủ thiếp đi. Dù sao ban ngày cũng không có việc gì làm, có thể dậy trễ. Hoa Dao vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng không ngờ mới sáng sớm nàng lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Cùng bị đánh thức còn có Ninh Ảnh Chi.
Con ngươi đen láy mở ra nhưng trong nháy mắt liền khôi phục thanh tĩnh, trên gương mặt tái nhợt kia vẫn không hề có bất kỳ dao động nào. Nhưng Hoa Dao vẫn có thể nhin ra một chút mê loạn sau khi tình triều trút đi từ trên gương mặt cấm dục kia, nên nàng tạm thời cũng chẳng quan tâm đến tiếng gõ cửa, nghiêng người đè lên người Ninh Ảnh Chi, không nhịn được đưa tay bẹo má của Ninh Ảnh Chi một cái.
Ninh Ảnh Chi im lặng nghiêng đầu. Ánh mắt cũng theo đó mở ra.
Tay của Hoa Dao vốn đang đặt trên má của Ninh Ảnh Chi lại bị trượt đến cằm của nàng. Hoa Dao lại xoay mặt của Ninh Ảnh Chi lại, cười khanh khách nói: "Sao không nhìn ta? Tối qua có hài lòng biểu hiện của ta không?"
Ninh Ảnh Chi nghe vậy, trong đầu tự nhiên liền hiện lên một màn điên cuồng tối qua, người dưới thân uyển chuyển mềm mại, ánh mắt mị hoặc, hai chân vắt ở bên hông của mình, theo tay của mình mà nổi lên chìm xuống, như đóa hoa nở rộ trên tay mình. Giường khẽ lay động, ken két kèn kẹt, tựa như người trước mắt tấu lên một khúc nhạc, phiêu tán, vang vọng thật lâu trong đêm đen.
Tiếng gọi nôn nóng ngoài cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Ninh Ảnh Chi.
"Cô nương, hoàng thượng đã tới!"
Ninh Ảnh Chi ngẩn ra, nhìn Hoa Dao. Hoa Dao bất đắc dĩ bĩu môi, rồi ngồi dậy trên người của Ninh Ảnh Chi.
Vì động tác này của Hoa Dao mà làm cho nơi đó của hai người sát vào nhau, trong nháy mắt, đáy mắt của Ninh Ảnh Chi hơi dao động, hô hấp cũng loạn mấy phần.
Hoa Dao vốn cũng chẳng để ý lắm, cơ bản chỉ vì thuận tiện mà thôi, đang chuẩn bị đứng dậy, bên tai lại nghe được hơi thở có chút rối loạn của Ninh Ảnh Chi, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, bên môi mang ý cười yêu mị, chế nhạo nói: "Ảnh Chi động tình sao?"
Tầm mắt của Ninh Ảnh Chi lại né tránh, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, vẫn trầm mặc như thường lệ.
Hoa Dao lại cười ra tiếng, bỗng nhiên đùa dai mà bắt đầu trượt.
Ninh Ảnh Chi rõ ràng cảm nhận được cảm giác thiêu đốt chầm chậm lan ra từ nơi tư mật, theo động tác cố tình vừa rồi của Hoa Dao, một ngọn lửa bốc lên ở bụng dưới. Nàng cố gắng không nhìn tới cái người có thân hình ngạo nghễ khỏa thân đang ngồi trên người mình, mặc dù thân thể kia đã sớm được nàng khắc sâu đến mức có thể phác họa trong đầu một cách dễ dàng.
Hoa Dao thấy Ninh Ảnh Chi vẫn nghiêng đầu không nhìn nàng, nhưng sau tai đã hơi ửng hồng, cảm thấy chơi thật rất khá, cũng mặc kệ lời nhắc nhở vừa rồi của nha hoàn, thân thể bắt đầu chậm rãi lay động, để cho nơi đó cọ xát vào nhau.
Trong nháy mắt, thân thể của Ninh Ảnh Chi trở nên căng cứng.
"Ưm......"
Hoa Dao nhìn người dưới thân mất tự nhiên, rất nhanh liền có cảm giác, tay chống thắt lưng của đối phương, khóe môi phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
"Hoàng thượng sắp đến rồi." Tuy Ninh Ảnh Chi không e ngại, nhưng dù sao cũng cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp, nếu để Hoàng thượng nhìn thấy, chỉ sợ mang đến tai họa cho Hoa Dao, suy nghĩ một chút vẫn là lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao." Hoa Dao khẽ cắn môi dưới, ánh mắt đã có chút rời rạc, ý cười ở khóe môi vẫn không giảm, giọng nói lại dịu dàng quyến rũ như có thể bấm ra nước, đồng thời mang theo run rẩy, "Vẫn kịp. Vịn ta, Ảnh Chi."
Tay của Ninh Ảnh Chi hơi nắm chặt, nhưng vẫn theo lời đỡ lấy người đang lay động trên người của mình. Dưới tay là làn da trắng mịn như ngọc dương chi thượng hạng, vòng eo mềm mại, càng lay động càng động lòng người, nơi cao ngất ngạo nghễ kia rung động nhè nhẹ theo mỗi lần cọ xát, để cho Ninh Ảnh Chi không khỏi nghĩ tới cảm giác ôn mềm khi chúng nằm trong bàn tay mình tối hôm qua.
Hoa Dao thấy Ninh Ảnh Chi ngoan ngoãn đỡ nàng, trong lòng hài lòng, đối với Ninh Ảnh Chi cười quyến rũ, sau đó nàng buông lỏng tay đang chống thắt lưng của Ninh Ảnh Chi, tự đặt lên trước ngực của mình mà xoa nắn.
Ninh Ảnh Chi càng lúc càng miệng khô lưỡi khô, tay đỡ bên hông của Hoa Dao cũng hơi dùng sức, thân thể nóng bỏng, vô tình đã giúp cho Hoa Dao càng lay động dễ hơn.
"Hoàng thượng vạn tuế." Ngoài cửa loáng thoáng truyền tới giọng nói của đám nha hoàn.
"Ừm." một giọng nam trong trẻo vang lên ở ngoài cửa, "Hoa Dao cô nương ở bên trong sao?"
Im lặng trong chốc lát, rồi mới vang lên giọng nói của một nha hoàn trong đó: "Bẩm hoàng thượng, cô nương vẫn còn đang nghỉ ngơi, căn dặn tất cả mọi người nếu không có sự cho phép của nàng thì không được đi vào. Chuyện này......"
"Trẫm cũng không được sao?" Giọng nói vẫn trong trẻo nhưng thêm một phần uy nghiêm.
"Hoàng thượng......khuê phòng của cô nương, chỉ sợ bất tiện......"
"Vậy ngươi đi gọi nàng, cứ nói là Trẫm tới." Dừng một chút, mới có giọng nói vang lên.
"Xin hoàng thượng thứ tội. Cô nương có lệnh, nô tì không dám trái lời." Giọng nói vô cùng lo sợ.
"Chẳng lẽ để Trẫm đi một chuyến uổng công sao? Ngươi không dám, thì để ta tự đi. Tránh để ngươi khó xử. Hoa Dao cũng không phải là người câu nệ, chắc chắn sẽ không để ý."
Ninh Ảnh Chi nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, ngước mắt nhìn Hoa Dao, nhưng người này chẳng những không có chút áp lực nào mà còn lay động đến càng lúc càng vui vẻ, kìm nén âm thanh có hơi run rẩy, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng ở ngoài cửa."
Giọng nói so với thường ngày khàn hơn rất nhiều.
"Ừm......" Hoa Dao lên tiếng, "Đừng quản mấy chuyện này, Đào nhi sẽ nghĩ cách ngăn hắn lại."
Trong khi đang nói chuyện, nước lại chảy ra mỗi lúc một nhiều. Ninh Ảnh Chi cũng có thể cảm giác được cả hai như hòa vào làm một, tuy trên mặt nhìn như không có chút rung động nào, nhưng đáy mắt từ lâu đã lọt vào dục vọng, mặc cho Hoa Dao chi phối.
Trong lúc cọ xát, Hoa Dao vẫn không quên khẽ chạm vào xương mu của Ninh Ảnh Chi, hưởng thụ từng đợt khoái ý lan khắp cơ thể, mắt hơi khép, nhưng giữa khe hở vẫn có thể thoáng nhìn thấy đôi mắt của Ninh Ảnh Chi dán chặt trên người mình, ánh mắt lãnh đạm cũng trở nên cuồng nhiệt, điều này khiến nàng càng lúc càng cảm thấy hứng thú, tựa như cảm giác sảng khoái khi được tha hồ rong ruổi trên thảo nguyên bao la.
"Hoàng thượng!" Ngoài cửa, tiếng nói của nha hoàn hơi lớn một chút: "Cô nương...cô nương xưa nay có thói quen ngủ lõa thể, xin hoàng thượng không nên tùy ý. Nếu không...nếu không sẽ làm hỏng danh tiếng của cô nương......"
Ninh Ảnh Chi nghe vậy, khóe môi hơi vểnh lên.
Ngủ lõa thể......A, trái lại cũng xem như thỏa đáng. Quả thật cũng không tính là khi quân.
Người ngoài cửa tựa như lọt vào tình huống khó xử, sau một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Nếu là như thế, vậy ngươi đi vào thôi. Hoa Dao cô nương mà có trách phạt gì, Trẫm sẽ chịu trách nhiệm!"
Nha hoàn kia tựa như cũng không thể cãi lời nữa, sau một lát quả nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Cô nương, Đào nhi...... Đào nhi tiến vào đây......" Giọng nói khẩn trương vang lên.
Dứt lời, kèn kẹt một tiếng, đẩy cửa ra.
Cùng lúc đó, tốc độ cọ xát của Hoa Dao càng lúc càng nhanh, theo tiếng bước chân đến gần nàng lại đâm mạnh thêm mấy lần, thân thể cả hai đều run lên, Ninh Ảnh Chi nhanh như chớp lấy tay bụm miệng Hoa Dao, kịp thời ngăn lại tiếng khẽ rên kia, đem nó bao lại trong tay mình. Hoa Dao cũng theo đó ngã xuống trên người Ninh Ảnh Chi, được Ninh Ảnh Chi ôm lấy, nhanh chóng lấy chăn đắp lại cho nàng.
Không lâu sau, Đào nhi xuất hiện ở ngoài rèm.
"Cô nương...... có tiện thức dậy không? Hoàng thượng đã tới." Tuy Đào nhi chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng ở bên cạnh Hoa Dao đã lâu, tất nhiên đối với cảnh tượng trước mắt hoàn toàn hiễu rõ, hơn nữa mùi vị dâm mỹ trong phòng càng khiến người ta ngượng đến đỏ mặt, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng đủ biết cô nương đang làm những gì. Vừa rồi cho dù bị hoàng thượng chém đầu, cũng nhất định phải ngăn lại. Nếu cảnh tượng này mà bị nhìn thấy, quả thật...quả thật khó có thể tưởng tượng đến hậu quả......
"Ta biết. Ngươi dẫn hoàng thượng đến phòng khách chờ một lát, ta sẽ tới ngay." Giọng nói của Hoa Dao như bấm ra nước, khiến người ta cảm thấy rụng rời tay chân, ngay cả Đào nhi nghe được, trái tim vẫn là không chịu nổi mà run lên. Nàng vội vàng lĩnh mệnh, tựa như tháo chạy mà lui ra ngoài.
Dù sao nàng vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ, hôm nay nhìn thấy đều là hình ảnh ngượng ngùng như thế...... Đào nhi đứng trước cửa mà thầm nghĩ.
Sau khoảng thời gian một chung trà, khi xuất hiện trước mặt Cẩm Lân, Hoa Dao đã ăn mặc như thường ngày.
Điều không bình thường chính là, hai má nàng đỏ hồng, đôi mắt long lanh gợn nước, xinh đẹp quyến rũ.
"Hoa Dao, ngươi đã đến rồi." Cẩm Lân hiển nhiên không ngờ rằng chỉ hơn một tháng không gặp, mà Hoa Dao lại càng lúc càng xinh đẹp. Trước mặt nàng, khí thế của hắn cũng nhất thời giảm mấy phần, tựa như biến thành một tiểu tử ngơ ngơ ngáo ngáo. Trên thực tế, hắn quả thật chỉ mới mười ba tuổi, nếu ở gia đình bình thường thì chỉ là một đại hài tử mà thôi. Nhưng ở đế vương gia, hắn đã phải gánh lên trọng trách của toàn bộ quốc gia.
Hoa Dao có chút mỏi lưng, vì vậy liền không khách khí đi qua ngồi xuống bên cạnh Cẩm Lân, miệng đang khô, nên nàng liền cầm lên chén trà thượng hạng đã được chuẩn bị từ trước uống một hớp, mới nói: "Hoàng thượng tới đây, không biết có chuyện gì?"
"Cũng không có chuyện gì. Ngươi từ Tô Châu trở về cũng đã mấy ngày rồi mà chưa qua kia chào hỏi lần nào, nên ta đành phải tự mình tới đây tìm ngươi." Cẩm Lân nói.
"Ta nghe nói gần đây hoàng thượng bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, không tốt qua quấy rầy." Hoa Dao không thèm để ý chút nào mà cười nói.
Cẩm Lân có chút mất mát nhìn Hoa Dao, suy nghĩ một chút mới nói: "Chỉ là mấy chuyện lặt vặt của đám đại thần kia thôi, không đáng là gì. Ngươi muốn cái gì, thì cứ việc phái hạ nhân đến lấy là được. Ta biết ngươi sợ nóng, nên đã cho người mang rất nhiều khối băng đến đây đặt ở trong góc để hạ nhiệt."
Hoa Dao cười gật đầu đồng ý.
"Mấy ngày nay các ngươi cũng đã nghỉ ngơi tốt rồi. Tối mai, ta dự định tổ chức gia yến ở sau vườn hoa, cho ngươi và hoàng tỷ đón gió tẩy trần, đến lúc đó ngươi nhớ đến."
"Đương nhiên phải đến rồi."
"Hoa Dao ngươi......" Cẩm Lân như có chút do dự, dừng một chút mới mở miệng nói, "Ngươi có biết chuyện triều đình sắp cử hành tuyển tú không?"
"Ồ? Ta không biết. Hậu cung vắng lặng, thêm mấy người cho náo nhiệt một chút cũng tốt." Hoa Dao không tim không phổi mà cười nói.
Cẩm Lân vốn muốn hỏi Hoa Dao có tham gia hay không, nhưng suy nghĩ một chút liền bỏ đi ý niệm này. Trong lòng hắn biết rõ Hoa Dao sẽ không tham những thứ vinh hoa phú quý này, nàng chắc chắn sẽ không muốn làm một trong những phi tần ở chốn hậu cung, hỏi vấn đề đó cũng chỉ là phí công mà thôi. Trong lòng nhất thời có chút ưu sầu, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, nói vài câu lấy lệ, trong lòng khổ sở nên hắn cũng không ở lại lâu, đứng dậy cáo từ.
Hoa Dao nhìn bóng lưng Cẩm Lân rời đi, khẽ thở dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.