Gió đêm phiêu đãng, thổi qua xiêm y, gây cho người ta ớn lạnh nhè nhẹ. 
Uyển Ước xách theo đèn, bất chấp đêm khuya gió lạnh, cậy mạnh mang theo Bảo Nhi dứt khoát rời khỏi ni cô am. Nhưng mà, Đường Cẩn Tư cũng mang theo một đám người làm, theo đuôi bám lấy nàng, kiên quyết theo đuôi, làm nàng không cách nào thoát khỏi. 
Nàng liên tiếp quay đầu lại trừng hắn, tư thái đoan trang toàn bộ bị hủy, giống như một cái tiểu cô nương bốc đồng đang cùng tình lang giận dỗi. 
Tay hắn cầm quạt giấy thỉnh thoảng lay động, ngẫu nhiên nhìn ra ánh trăng phía xa, ngâm ra vài câu thi văn, tư thái nhàn nhã dường như dưới ánh mặt trời đạp thanh. 
Chỉ khổ cho bọn người hầu đi theo đôi vợ chồng đang chiến đấu này, một thân mệt mỏi, đầy bụng chua xót khó tả…… 
Uyển Ước thực tại không biết nên hướng nơi nào mới có thể vứt bỏ Đường Cẩn Tư, nàng cố ý tránh không tiến vào phố xá sầm uất, tại ngoài bìa rừng đi một chút lại ngừng, quẹo trái quẹo phải…… Hành tẩu chẳng có mục đích. 
Đường Cẩn Tư cũng không ngăn trở, tùy ý nàng đi đến rừng cây cuối cùng, rốt cục, khi ánh trăng lờ mờ chiếu rọi xuống, không còn đường có thể đi. 
Phía trước, chỉ thấy một mảnh đất rộng cùng mấy gian phòng có ngọn đèn lóe lên. 
Uyển Ước mờ mịt nhìn dải đất rộng có hàng rào chắn đàng hoàng, trong nội tâm trống rỗng đến cực điểm, dường như tìm không được chỗ dựa vào, nàng sắp hoảng loạn mất. 
“Tiểu thư, chỗ đó tám phần là nhà nông, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phu-khong-chiu-ngoi-yen-trong-phong/63811/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.