Lúc Vương Hậu Thuần chạy một mạch vào nhà Vương Tư Viễn, lão ta đang ở vườn chơi đùa với con chim trong lồng sắt. Vương Hậu Thuần nôn nóng hô, “Thúc phụ cứu ta! Cứu chất nhi!”
Vương Hậu Thuần quỳ xuống trước Vương Tư Viễn, ông ta kinh hoàng nói, “Thúc phụ cứu mạng!”
“Cứu mạng gì chứ,” Vương Tư Viễn lười biếng liếc ông ta một cái, “chẳng lẽ ở Huỳnh Dương có kẻ đủ khả năng lấy mạng ngươi?”
“Thúc phụ,” Vương Hậu Thuần sốt ruột thông báo, “Cố Cửu Tư đã bắt giữ những nha dịch đó.”
Vương Tư Viễn khựng lại, lão ta dùng khuôn mặt lạnh tanh ngước nhìn, “Bắt giữ? Bắt thế nào? Không phải ta đã phái người đi sao?!”
“Ngài đã phái người truy tìm nhưng bên Cố Cửu Tư nhanh hơn nên bọn chúng bắt được người trước.”
“Sao có thể!” Vương Tư Viễn kinh hãi. “Ta cố tình cho người điều chỉnh thời gian tuần tra của nha dịch, bọn chúng từ Đông Đô tới thì sao nhanh hơn người của chúng ta được?”
“Bọn chúng đến huyện nha lấy lịch trực,” Vương Hậu Thuần không nói thẳng.
Vương Tư Viễn khẽ đáp lại một tiếng, lát sau lão ta thận trọng bảo, “Phải điều tra xem rốt cuộc ai mật báo cho bọn chúng.”
Vương Hậu Thuần im lặng, Vương Tư Viễn suy tư nói, “Lúc đó ngươi tự mình tới gặp đám nha dịch?”
“Không,” Vương Hậu Thuần lắc đầu, “nhưng ta cho bạc, còn đưa bạc là người trong phủ của ta.”
“Thế ngươi còn quỳ ở đây làm gì?!” Vương Tư Viễn lập tức ra lệnh, “Mau đi xử lý!”
“Đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692314/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.