Liễu Ngọc Như điên cuồng chạy về phía thuyền hoa, khi nàng đến nơi thì thuyền cập bờ. Xung quanh đông nghịt quân lính, có vẻ cuộc điều tra đã bắt đầu. Liễu Ngọc Như lau nước mắt, nàng tiến về phía trước rồi hít sâu một hơi và cố tỏ ra bình tĩnh, “Đại nhân, ta…ta…” 
Nàng nghẹn ngào không nói nên lời. Bản thân tự nhủ phải giữ bình tĩnh nhưng rốt cuộc nàng chẳng thể thốt ra tiếng nào, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuống làm nàng trông yếu đuối tới đáng thương. 
Lính gác nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như liền mềm lòng, hắn vội hỏi thăm, “Phu nhân có sao không?” 
Liễu Ngọc Như lấy từ trong ngực áo ra lệnh bài mà Cố Cửu Tư đưa nàng rồi siết chặt tay, dùng cơn đau ép mình phải trấn định. Lát sau, nàng hít thở sâu và nức nở yêu cầu, “Ta muốn…ta muốn gặp Cố đại nhân.” 
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. 
Lính gác nhận lấy lệnh bài rồi nhanh chóng gọi người hộ tống nàng vào. 
Trên thuyền hoa đâu đâu cũng thấy binh lính, dường như nơi đây đã trải qua một màn chém giết đẫm máu. Liễu Ngọc Như được đưa tới khoang thuyền, sau đó nàng thấy một người bị vải trắng che kín nằm lẻ loi trên mặt đất. 
Xung quanh không có ai, Liễu Ngọc Như nhìn thi thể kia mà không khỏi lùi bước, khiến nàng suýt nữa vấp ngã. Nô tỳ đi theo phía sau mau chóng đỡ nàng và nhắc nhở, “Phu nhân cẩn thận.” 
Thân mình Liễu Ngọc Như run run, nàng dùng khăn tay che miệng để tránh hành xử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692284/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.