“Chuyện này…ý chàng là?” Liễu Ngọc Như hơi sững sờ.
Cố Cửu Tư đáp, “Nàng thử nghĩ đi, Tôn Hác bảo ông ta không tham gia vụ kho bạc và cũng chẳng qua lại với Lưu Xuân, vì vậy Lưu Xuân mới yên tâm giấu đồ ở chỗ ông ta. Qua đây có thể thấy ông ta là người cực kỳ cẩn thận, hay nói thẳng ra là nhát gan. Bây giờ Lưu Xuân đã chết, tại sao ông ta chưa chạy trốn mà còn nán lại Đông Đô chờ mọi người tới tìm?”
Diệp Thế An gật gù, “Cửu Tư nói đúng.”
“Cả Lạc Tử Thương cũng có vấn đề. Ngọc Như chẳng qua nói chút chuyện quá khứ với y, ngay cả lúc Ngọc Như lôi Tề Minh ra để nhắc nhở vụ Chương Hoài Lễ thì y cũng không hỏi han gì. Y thậm chí chả hề suy xét, hay để Ngọc Như quay về rồi đi điều tra, mà lập tức tiết lộ sự tồn tại của Tôn Hác. Y là kẻ dễ bị thuyết phục vậy ư?”
“Vậy y đang mưu toan điều gì?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Cố Cửu Tư suy tư nói, “Ta đã nghĩ mãi về vấn đề này. Khi mọi người kể thái tử nhất quyết muốn trừng trị ta thì ta bỗng hiểu ra. Mọi người nói xem, Lục Vĩnh là người của ai?”
“Bệ hạ,” Diệp Thế An tự tin trả lời, “ông ta luôn khuyên bệ hạ lập hoàng hậu, sinh thêm nhiều con nối dõi.”
“Tuy Lục Vĩnh ăn trộm tiền nhưng ông ta đích thực là người của bệ hạ, còn bệ hạ dù để Lạc Tử Thương ở lại Đông Đô song chẳng qua vì muốn tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692250/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.