Thế là bữa yến tiệc này còn đính kèm thêm một nhiệm vụ.
Liễu Ngọc Như cho người chuẩn bị chu đáo lễ vật, ngày hôm sau nàng mang theo người đi dự tiệc.
Nàng chọn xe ngựa ngẫu nhiên chứ không suy xét nhiều. Bữa tiệc được tổ chức tại ngoại ô, nơi có lâm viên mà năm xưa hoàng đế từng ban cho Vân Thường Công chúa. Khi ra khỏi thành, Liễu Ngọc Như để ý cổng thành có nhiều xe ngựa đẹp đẽ quý giá lục tục đi về phía ngoại thành. Ngày thường ở Đông Đô hiếm khi có xe ngựa như vậy đi ra ngoài. Xe ngựa nạm vàng khảm ngọc hoặc được chạm trổ rất đặc biệt, nhìn trông to lớn và vững chắc. Đầu xe treo tấm bảng của dòng họ mà chủ chân xe ngựa thuộc về. Mỗi tấm bảng đều sở hữu thiết kế độc đáo, mọi góc cạnh được chế tác chỉn chu, dường như chúng cũng trở thành một trong những thứ để ngấm ngầm so kè.
Tới cổng của địa điểm tổ chức tiệc, xe ngựa đang xếp hàng ở đó cũng xa xỉ như vậy. Xe ngựa của Liễu Ngọc Như trông rất bình thường và nhìn chả có gì đặc biệt, chỉ lớn hơn xe ngựa nhà bình dân một chút. Khi bị kẹp giữa những chiếc xe ngựa kia, nó thành ra trông hơi bần hàn.
Người khác đã sớm để ý chiếc xe ngựa này. Rất nhiều phu nhân tiểu thư trong lúc được đỡ xuống xe cũng không tự chủ được mà liếc nhìn và tò mò thì thầm, “Đây là nhà ai?”
Sau đó thấy tấm bảng ở đầu xe khắc chữ “Cố” thì lập tức vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692232/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.