Tiếng hét này làm ai cũng ngớ người. 
Đầu óc Mộc Nam chỉ còn lại tiếng rên “thôi xong rồi”, còn Liễu Ngọc Như đứng trên cổng thành vừa túm chặt tay áo vừa run rẩy nói, “Hắn…hắn làm gì vậy!” 
Dưới cổng thành, quân đội của Lương Vương chần chừ trước câu chửi này. Quân đội dừng lại theo tiếng trống lệnh, đứng đối diện Cố Cửu Tư. Lát sau, binh lính rối rít nhường đường cho một người cưỡi ngựa tiến lên. Ông ta nhìn qua khoảng ngoài bốn mươi, thân mặc áo giáp, khí thế siêu phàm. Ông ta đứng giữa biển người mà nhìn Cố Cửu Tư từ xa và cất cao giọng hỏi, “Thằng nhãi cản đường phía trước là ai?” 
“Vọng Đô Huyện lệnh, Cố Cửu Tư!” 
Cố Cửu Tư cũng cưỡi ngựa bước ra khỏi hàng, lớn tiếng đáp trả. 
Lương Vương đánh giá Cố Cửu Tư từ trên xuống dưới trong chốc lát rồi gật đầu, “Bản vương đã nhớ.” 
Lương Vương đưa mắt nhìn lướt qua đoàn người phía sau Cố Cửu Tư và cười nhạo, “Ngươi mang theo nhiêu đó người đối đầu với ta? Mở to mắt ra mà nhìn, phía sau ta là mười vạn đại quân có thể san bằng Vọng Đô như giẫm trên đất bằng. Ta đề nghị ngươi đừng kháng cự, mau chóng đầu hàng thì ta còn cho các ngươi một con đường sống.” 
“Loạn thần tặc tử,” Cố Cửu Tư “xì” một tiếng, khinh miệt nói, “mà cũng dám nói cho ta một con đường sống? Các ngươi tự ngắm nghía bộ dạng chả bằng heo chó của mình đi, bị Phạm đại nhân đánh tơi bời tan tác nên chả dám trực diện đối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truong-phong-do/2692209/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.